Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 1027 - Chương 1028: Một Mình Một Kiểu

Chương 1028: Một mình một kiểu Chương 1028: Một mình một kiểu Chương 1028: Một mình một kiểu

Trong đám người vang lên tiếng ổn ào: "Sắp tới thập bát bàn rổi!"

Tiết Nguyên Đồng bước lên bậc thang với những bước đi “đập mạnh”, đầy khí thế.

Nàng đi về phía bên phải, Khương Ninh bảo vệ nàng ở bên trong, tuy nhiên, trong quá trình leo lên, có rất nhiều người ngồi ở mép bậc thang đá để nghỉ ngơi, khiến nàng khó có thể thuận buổm xuôi gió.

“Thập bát bàn là gì?” Nàng đã dẫn trước hai bước, hơn Khương Ninh mấy điểm nhờ lợi thế về vốc người nhỏ con.

Giọng nói trong trẻo của Khương Ninh vang lên: "Đó là nơi dốc nhất trên Thái Sơn. Sự hùng vĩ của Thái Sơn nằm ở chỗ đó. Đây là nơi leo núi đáng giá nhất của Thái Sơn."

“Thập bát bàn được chia thành “thập bát bàn chậm', 'thập bát bàn vừa' và 'thập bát bàn mau', tổng cộng có 1.600 bước."

Những du khách đang cố gắng leo trèo vừa thở hổn hến vừa nhìn hắn sau khi nghe câu này, rổi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hẳn.

Sau mười phút đi bộ nữa, cuối cùng cũng đã đến thập bát bàn.

Gió đang trở nên mạnh hơn.

Nhiều du khách lạnh run lên, tình cờ bên đường bán áo khoác quân đội. Tiền cọc là 100 tệ và tiền thuê là 15 tệ. Một sô du khách không chịu nổi gió lạnh đã đi thuê áo. Giang Á Nam quấn áo khoác quanh người. nàng ây ướt đầm mổ hôi. Việc quần như thể này khiển nàng cảm thấy mình giống như một chiêc bánh ú hỏng.

Du Văn vẫn còn lạnh, nên nàng đề nghị: "Lớp trưởng, ta muốn thuê một chiếc áo khoác quân đội. "

Hoàng Trung Phi nói: "Bây giờ nếu đi thuê, thì phải đi bộ về để trả lại. Vất vả quá. Ta khuyên nên đi cáp treo từ trên núi vào ngày mai. "

Du Văn nghe vậy liền từ bỏ ý định, tiến cọc là 100 tệ, một sô tiển không hể nhỏ.

Giang Á Nam cũng nói: "Áo khoác quân đội rất nặng, nều ta thuê nó, chả biết còn leo lên tiếp được không?"

Du Văn câm nín, thầm nghĩ giờ có còn leo lên được nữa đâu!

Từng giây trôi qua dài như năm, _ thỉnh thoảng nàng lại hỏi phải mất bao lâu nữa để lên tới đỉnh núi.

Khi có vài người xuống núi, Du Văn hỏi Hoàng Trung Phi: " Tại sao họ lại xuống núi?" Đường Phù suy đoán: “Có lẽ mệt quá nên trở về."

Dưới con mắt kinh ngạc của Du Văn, Đường Phù lên liền hai bậc.

Nàng có thể trạng tốt nên việc leo núi Thái Sơn không phải là gánh nặng quá lớn.

Hoàng Trung Phi: "Ngày trước cha chú nhà ta đã từng đi leo núi. Họ leo lên Thập bát bàn thì quá mệt mỏi và xuồng núi. Nhưng sau đầy lại không cam lòng, liền leo lại lần nữa."

Bậc thang của Thập bát bàn rất hẹp, không chứa được cả bàn chân, chỉ ngón chân chạm bậc, kiểu này dê hỏng giày.

Tiết Nguyên Đồng không lo lắng, vì nàng chân nhỏ, vững vàng đi lên. "Quách Khôn Nam ở đâu? Quách Khôn Nam ở đâu?"' Đổng Thanh Phong hét lên.

Lúc này Đan Khải Tuyền không quan tâm đến hình ảnh của mình, dùng cả hai tay và hai chân leo lên, hãn còn - không mua gậy leo núi, cốt là để thể hiện, giờ thì cho chừa luôn.

Thập bát bàn dốc đến nỗi hắn không dám ngoảnh nhìn.

"Ta chưa thấy Nam cal" Đan Khải Tuyển bổi rối. Không ai trả lời tin nhăn hay trả lời điện thoại của hắn. Du Văn nghĩ tới tình cảnh xấu: "Có phải hẳn xảy ra chuyện gì không?" Đan Khải Tuyển: "Đang suy nghĩ cái gì vậy? Ở đây nhiều người như vậy, có thể xảy ra chuyện Bì" Yên tâm, Nam ca là người biêt điểu. "

Hắn và Quách Khôn Nam ở cùng phòng được một năm, thừa biết Nam Anh không phải là người bốc đồng, cũng không phải người dũng cảm cho lãm.

Và tại thời điểm này.

Ở độ cao một trăm mét, Quách Khôn Nam chật vật leo lên.

Hắn như được tiêm một ngụm máu, mọi mệt mỏi đều tan biển!

Trên thực tế, hơn một giờ trước, hắn không hề như thê này, hắn còn đang đi bộ cùng Đan Khải Tuyển, gần như chất vì kiệt sức.

Cho đến khi nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ yoga giông như trên TV đi ngang qua.

Trong phút chốc, máu của Quách Khôn Nam sôi lên, sức mạnh vô tận trào ra.

Đừng nói Thái Sơn, thậm chí là đỉnh Everest, hắn cũng cân được!

Có được mục tiêu, Quách Khôn Nam đã bỏ rơi những người bạn đồng hành leo núi của mình và đuổi theo đổi phương suôt chặng đường.

Càng lên cao thì càng có nhiều người, quãng đường cuối cùng dường như đi không nổi nữa.

Mọi người đi một đoạn nghỉ một lúc. Đồng Thanh Phong phàn nàn: “Người còn nhiều hơn cả ga xe lửa."

Họ đang ngày càng đến gần Nam Thiên Môn. Khi khách du lịch leo lên đây, hầu như tất cả đều run rầy và kiệt sức.

Cuối cùng, họ đã đến nơi.

Giờ phút này, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Du Văn không tiến vào Nam Thiên Môn mà đi đền sân thượng bên trái. nàng soi đèn pin và phát hiện có nhiều người quần áo khoác đang ngủ trên mặt đât.

Gió núi thổi mạnh khiến nàng lạnh cóng.

Giang Á Nam ôm chặt cánh tay. Dương Thánh, Đường Phù và những người khác tìm quần áo trong túi của họ để mặc vào.

Du Văn chịu đựng cơn gió lạnh, thái dương đau nhức vì kiệt sức, cơ thể gần như tê liệt. Trong đầu nàng có một ý nghĩ răng cả đời này nàng sẽ không bao giờ leo núi nữa.

Tiết Nguyên Đồng đứng trên sân thượng nhìn ra Thái Thị từ độ cao 1.500 mét. Đây là góc độ nàng chưa từng thử từ khi còn nhỏ để giờ.

Toàn bộ thành phố rực rỡ ánh sáng, một cảm giác tự hào không thể giải thích được tự nhiên trôi dậy.

"Chụp ảnh, chụp ảnh, Khương Ninh chụp ảnh cho tal"

Nàng hô lên, đây là lần đầu tiên nàng leo núi, cũng là lần đầu tiên nàng đi du lịch cùng Khương Ninh nên phải làm kỷ niệm.
Bình Luận (0)
Comment