Chương 1029: Một mình một kiểu (2)
Chương 1029: Một mình một kiểu (2) Chương 1029: Một mình một kiểu (2)
Khương Ninh đang định lấy điện thoại di động ra ghi lại cảnh tượng này.
Hoàng Trung Phi bên cạnh mở túi ra, đưa máy ảnh ra, cười nói: “Dùng cái này đi."
Khương Ninh nhận lấy.
Bây giờ là năm 2014, điện thoại di động mới nhất vân là iPhone 5S. còn lâu mới có các điện thoại độ phân giải cao từ các nhà cung ứng hay là thuật toán tăng cường, vì vậy những bức _ ảnh chụp bởi điện thoại thời này chất lượng khá tệ.
Khương Ninh liếc nhìn camera của màn hình, Sony A7R, ra mắt năm ngoái, full frame.
Đầu tiên hắn chụp vài bức ảnh về thành phổ về đêm, sau đó chụp thêm hai bức ảnh của Tiết Nguyên Đồng. Sau khi kết thúc, Tiết Nguyên Đồng nhất quyết muốn chụp ảnh cùng hắn, nên họ đứng cùng nhau và nhờ lớp trưởng giúp chụp vài bức ảnh.
Cuối cùng mọi người chụp ảnh tập thể trước mặt Nam Thiên Môn, đáng tiếc Quách Khôn Nam không có ở đó. "Khương Ninh, ta đói bụng, muốn ăn. " Đền bây giờ leo núi đã hơn bổn giờ, đến gần ba giờ sáng, Tiết Nguyên Đồng cảm thầy mình đã tiêu hao không Ít.
Nàng muốn mở gói hàng ra nhưng Khương Ninh đã năm lây cổ tay nàng. “Còn có một con đường phải đi, đợi đền nơi có thể ngắm bình minh, chúng ta sẽ ngổi xuồng ăn cơm." Khương Ninh nói.
Tiết Nguyên Đồng không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc, miễn cưỡng nhìn chiếc ba lô phổng lên của Khương Ninh. Du Văn vừa mệt vừa đói. Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Tiết Nguyên Đồng, nàng cảm thây rất khó hiểu.
"Đội trưởng, chúng ta đi ăn chút đồ án đi."
Hoàng Trung Phi gật đầu: "Được." Sau đó mọi người vào Nam Thiên Môn và đến quảng trường. Có một bữa sáng tự chọn bán với giá 10 tệ môi món. Du Văn định dùng thử nhưng Hoàng Trung Phi đã ngăn nàng lại và nói răng nó rât khó ăn.
Du Văn thắc mắc: "Nó khó ăn đến mức nào?"
Hoàng Trung Phi cay đẳng nói: “Còn tệ hơn gấp 10 lần so với trước khi nhà ăn của trường chúng mình được cơ câu lại."
Nghe thế, Du Văn bỏ cuộc. Ven đường có người bán xúc xích nướng, Đan Khải Tuyển mua một cái giá ba tệ, loại này trường bán có một tệ.
Hắn bỏ thêm năm tệ để mua một chai nước, nhưng loại này không phải của hãng Nông Phu Sơn Tuyền, mà là của hãng Khang Sư Phụ thường được bán với giá một tệ một chai.
Đan Khải Tuyền ăn xong một cây lạp xưởng, lại càng cảm thầy đói nên đành mua thêm một cây lạp xưởng khác.
Du Văn đi hỏi mua mì ăn liền, nghe giá xong thì sốc. Một thùng mì bò của Khang Sư Phụ có giá tới 15 nhân dân tệi
Du Văn ngậm ngùi mà mua, nàng không còn cách nào khác ngoài việc làm như vậy. Nàng vừa lạnh vừa đói. Mặc dù có đồ ăn nhẹ trong túi nhưng nàng muốn ăn thứ gì đó nóng hổi. Tiết Nguyên Đồng nhìn mà thèm, nàng cũng muôn ăn uống.
Nhìn thấy vẻ mặt nhỏ bé của nàng, Khương Ninh thích thú nói: “Chịu đựng thêm một chút, lát sau sẽ có đồ ngon.”
Dương Thánh và Đường Phù chỉ ăn một ít đổ ăn nhẹ để lót bụng.
Bốn người đang đi chơi, đợi Hoàng Trung Phi và những người khác đi ăn. Đan Khải Tuyền chia sẻ những bức ảnh trong nhóm, chụp lại khung cảnh hùng vĩ của Nam Thiên Môn cùng các bạn cùng lớp. Tuy nhiên, lúc này đã quá muộn, hầu hết các bạn trong lớp đều đã ngủ, không có nhiều người hổi đáp.
Hắn cũng đã liên lạc với Nam ca, nối lại liên lạc với hắn. Sau khi Du Văn ăn xong mì gói, nàng cuôi cùng cũng cảm thấy mình đã lẫy lại được chút sức lực, khi nhìn thây đám người Khương Ninh chưa ăn gì, nàng nói: "Ta nghĩ ngươi mua một ít mì ăn liền, đừng xót tiền, ăn xong sẽ thây âm toàn thân."
Nàng hình như trúng ảo giác rồi: “Sự mệt mỏi khi leo núi đã không còn nữa”.
Khương Ninh: "Chúng ta tiếp tục đi. " Du Văn sửng sốt: "Nam Thiên Môn chưa phải đỉnh à?"
Hoàng Trung Phi nói: “Còn đỉnh Ngọc Hoàng nữa mà.”
Mọi người tiếp tục khởi hành. Đoạn đường này khá xa, Du Văn mệt như chó. Nàng chỉ ước mình có thể bò dọc trên mặt đât.
Gió thổi mạnh đến nỗi nàng ấy không thể chịu được cái lạnh, chiếc áo khoác trở nên vô dụng.
Chỉ còn lại Khương Ninh, Tiết Nguyên Đồng và Đan Khải Tuyển.
Đan Khải Tuyền là chiến binh, đương nhiên không cẩn.
Sau khi mấy người rời đi, Đan Khải Tuyền run rầy, răng đánh lập cập: "Hahaha, ta không cần áo khoác!" Không nói đến Khương Ninh, ngay cả Tiết Nguyên Đồng cũng nhận thầy sự dũng cảm của hắn.
Sau khi mấy người trở về, liền mặc kín đáo: “Âm hơn nhiều rồi."
Nhìn thấy Tiết Nguyên Đồng chỉ mặc áo phông, Giang Ä Nam quan tâm hỏi: “Ngươi không lạnh à?”
"Ta không cảm giác được. " Tiết Nguyên Đồng không biết vì sao người khác đều rét run đến thể. Gió núi hiển nhiên rất mát mẻ, nàng cảm thầy sảng khoái, chưa kể còn cảm thầy rất thoải mái.
Mọi người tiếp tục đi lên. Trên núi có rât nhiều khách du lịch. Vôn dĩ mọi người đều muốn leo lên đỉnh Ngọc Hoàng, nhưng đường đông đúc quá. Bây giờ đã hơn 3 giờ sáng, thời gian mặt trời mọc là khoảng 5 giờ, nhiều _ du khách ngắm bình minh đã đặt chô từ trước.
Dương Thánh nói: "Người đông quá. Núi bên kia cũng đẹp mà, ngắm bình minh chôỗ nào chả như nhau?" Hoàng Trung Phi gật đầu: "Đúng là không khác gì nhau."
"Vậy chúng ta sẽ không đi đỉnh Ngọc Hoàng nữa." Dương Thánh chỉ về phía bắc. Mọi người khởi hành về phía bắc và nhìn thấy một thanh nhắc nhở trên đường đi, trên có ghi hòn Củng Bắc. Tiếp tục đi vào bên trong, trong sân sáng đèn có quầy bán sữa đậu nành và cháo bát bảo, nhưng mà hơi nhiều người, mà thôi, dù sao nơi này chỗ nào chả lắm người