Chương 1031: Mặt trời mọc hướng Đông
Chương 1031: Mặt trời mọc hướng Đông Chương 1031: Mặt trời mọc hướng Đông
Không ít du khách chửi thầm trong lòng.
Có người hoá thân làm vệ sĩ chính nghĩa, suy đoán ác ý: “Tại sao hắn có thể nâu lẩu? Trên núi không cho mang theo bật lửa, không cho đốt lửa!"
Bọn họ leo núi đi qua cổng soát vé buộc phải kiểm tra bật lửa đề phòng cháy rừng tạo nên tổn thât nặng nể. Nếu có người đốt lửa trắng trợn, đạp lên quy tắc buộc phải chịu phạt nghiêm khăc!
Có vài người có thị lực tốt, khó hiểu nói: “Bọn họ dùng bếp điện từi” “Bếp điện từ. Ngươi đùa à? Khắp nơi đều là đá, lấy đâu ra điện?”
“Không rõ nữa."
Lầu cà chua mà Khương Ninh nấu, mùi hương bay ra rất xa, ngay cả đám người Du Văn ở phía xa cũng ngửi được.
Du Văn co rút bên cạnh tảng đá lớn tránh gió hít mạnh lẫy mùi thơm: “Các ngươi ngửi được chưa?” Giang Á Nam: “Hơi thơm.”
Du Văn: “Không chỉ hơi đâu, quá thơm!”
Đổng Thanh Phong suy đoán: “Có người đang nấu lẩu..."
Hắn nói một cách bất lực: “Mấy người đó làm sao có thể nghĩ ra việc nấu lầu ở đỉnh núi nhỉ? Làm vậy chẳng phải sẽ gây thù sao?”
Mấy người bọn họ khá hơn một chút, ăn mì gói, nhưng một thùng mì gói căn bản không lắp đầy bụng, vồn dĩ còn có thể chồng đỡ được bây giờ bị mùi thơm thu hút, nhất thời lại bắt đầu nuốt nước miềng. Du Văn nói chuyện trong nhóm du lịch: “Các ngươi ngửi thấy mùi thơm không, chính là mùi lẩu cà chua.” Lẩu cà chua đã nấu xong, Dương Thánh gắp miếng đậu hũ cắn một miếng, nóng hổi lại mềm mại, đậu hũ hoà với nước lẩu cà chua, chua ngọt vừa miệng, vô cùng ngon.
Ăn miếng đậu hũ, cái lạnh lẽo gió núi được giảm đi rất nhiều.
Nàng gắp mấy miếng liên tiếp mới lấy điện thoại ra trả lời Du văn: “Ngửi thấy rồi, quả thật rất rất thơm.”
Du Văn nhìn thấy Dương Thánh biểu hiện rất khát khao, nàng nghĩ bình thường bị Dương Thánh chĩa mũi nhọn vào, lúc này phát ngôn khó _ tránh mang theo chút cười trên nôi đau người khác: “Ai da, trước đấy bọn tôi ăn mì gói rồi nên thấy cũng đỡ chút, ta nhớ chắc ngươi chưa ăn gì nhỉ?” Nàng đón không chừng Dương Thánh đang đói meo rối, suy cho cùng du khách đợi mặt trời mọc bên cạnh đã đói đến mức măng chửi.
Sau khi Du Văn gửi tin nhắn, cuối cùng cũng cảm thầy thằng Dương Thánh một bậc.
Nàng tỏ thái độ dạy dỗ: “Lần sau đừng tiêc tiền, cái gì nên ăn thì ăn, ngươi xem xem ta đã dự tính trước thể nào?”
Mà ở bên kia Đường Phù nhìn thấy những tin nhăn này thì khó hiểu nhìn sang Dương Thánh, ý là sao ngươi không nói với nàng?
Dương Thánh nói: “Ta đã gửi hình rồi, tốc độ mạng không nhanh lắm."
Du Văn lại nhắn thêm mấy câu cuối cùng nhìn thầy hình, bức hình đó . chính là lầu cà chua nấu sôi, đỏ hồng không dầu mỡ hơi nước bốc lên, dường nhìn cách màn hình điện thoại Du Văn có thể ngửi được mùi thơm nồng đậm đó.
Quả thật nàng ngửi được rồi, bởi vì mùi thơm sớm đã bao trùm cả ngọn núi.
Dương Thánh: “Đậu hũ nấu xong mềm lãm."
Tiết Nguyên Đồng nói: “Ngươi mau nếm thử miếng cá tươi, mềm hơn đó!”
Du Văn lặng im.
Giang Á Nam xấu hổ, nàng quen rồi, môi lúc Du Văn chém gió luôn bị phản lại một cách thảm hại.
Du Văn im miệng được một lúc: “Ăn lầu không gọi ta.”
Giang Á Nam sợ nàng lại nói nữa, liền bảo: “Là ngươi nói không đủ chô nên tách họ ra."
Du Văn hoàn toàn câm nín.
Nàng quyết định chuyên tâm chờ mặt trời mọc, chẳng phải chỉ là một nổi lầu sao?
Ai chưa từng ăn chứ?
Đợi xem xong mặt trời mọc, trưa nàng và lớp trưởng đi ăn lẩu!
Lúc này Quách Khôn Nam biến mất đã lâu cuồi cùng cũng lên tiếng trong nhóm: “Đệch, thì ra là các ngươi đang ănà?”
Đường Phù: “Ngươi đi đâu rồi?” Quách Khôn Nam vui mừng trong lòng, vậy mà Đường Phù chân dài lại quan tâm đền hẳn, đúng là hiểm thầy!
Hắn nảy sinh ra suy nghĩ nóng lòng muốn đi tìm nàng ngay, ở trước mặt nói với nàng rằng hắn ở đây.
Đáng tiếc, một chim trong tay không băng mười chim trong rừng, vị trí của Quách Khôn Nam bây giờ rất tôt, xung quanh không chỉ có phụ nữ mặc quần yoga mà còn có mây bạn nữ xinh đẹp đôi mũi quý bà phương tây, tao nhã lại xinh xăn.
Hắn vui quên cả trời đất.
Lúc này Đan Khải Tuyển ở cùng Nam ca, so với người anh em tồt cứ nhìn trái nhìn phải thì Đan Khải Tuyển bình tĩnh hơn rât nhiều.
Chỗ nổi lẩu nhỏ của Khương Ninh bị nhiều du khách để mắt đến.
Mẹ nó, lẩu cà chua càng nấu càng thơm, du khách không nhịn được chỉ mong cướp cái nổi đi, nhưng suy cho cùng có quy tắc ràng buộc nên không ai làm ra loại chuyện này. Có người vô cùng tức giận muốn rời khỏi chỗ này, thế nhưng trên các tảng đá lớn đều là du khách ngắm mặt trời mọc căn bản không ra được.
Huống hồ nếu như ra ngoài, thì cũng chẳng cần nghĩ đến việc tìm chỗ xem mặt trời mọc nữa.
Có người bịt mũi để không ngửi mùi hương đó, nhưng tiếc là 90% người ngay cả thuốc lá cũng không cai được nói gì đến việc chống lại sức hấp dẫn này, chẳng bao lâu lại tiếp tục đau xót hưởng thụ.
Tiết Nguyên Đồng gấp một miếng măng có cảm giác giòn giòn, kèm vị chua ngọt khiến người ta không cách nào quên được.
“Ngon thật!” Tiết Nguyên Đồng xúc động: “Không uổng cho ta vất vả trăm ngàn cay đắng để leo lên tận đỉnh núi Thái Sơn!” Dương Thánh và Đường Phù cũng đồng cảm sâu sắc, người nửa đêm leo lên đây đều là người cả đêm không ngủ.
Khương Ninh: “Nhưng tại sao cảm thây ngươi chẳng tổn chút sức nào vậy?”
Tiết Nguyên Đồng: “Hừ, ý ngươi là leo như không leo à?”
Khương Ninh không cãi với nàng mà lấy trong túi ra nửa trái dưa hấu. Đường Phù rất biết thưởng thức, nàng nhìn khó hiểu, nghỉ ngờ: “Ngươi vân còn à?”