Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 1031 - Chương 1032: Mặt Trời Mọc Hướng Đông (2)

Chương 1032: Mặt trời mọc hướng Đông (2) Chương 1032: Mặt trời mọc hướng Đông (2) Chương 1032: Mặt trời mọc hướng Đông (2)

Balo của Khương Ninh lớn cỡ nào nàng cũng biết rõ, vậy mà lại có thể đựng nhiều thứ như thế?

Dương Thánh lại chẳng lấy làm lạ: “Lớp chúng ta có một bạn học Hoàng Ngọc Trụ, túi của hắn đựng được nhiều hơn."

“Còn nhớ lúc thi thuyền rồng, Thôi Vũ đã lấy cái loa lớn không? Chính là cái lấy từ trong túi của Hoàng Ngọc Trụ đấy."

Đường Phù vừa nghĩ đến lần thi thuyền rồng đó, lớp bọn họ vì Thôi Vũ thua rồi nên rất không vui.

Nhưng bây giờ sao, nếu đã ăn lẩu của Khương Ninh người ta rồi, Đường Phù quyết định biến chiến tranh thành tơ lụa.

Vốn dĩ đỉnh núi lạnh lẽo, nhờ một bữa ăn lẩu mà trong người trở nên ấm áp hơn, thậm chí Dương Thánh còn cởi áo khoác ngoài làm lót đệm để ngồi. Tiết Nguyên Đồng thưởng thức dưa hấu, giòn ngọt mọng nước, không phải Khương Ninh mang theo dưa đặc biệt nhưng vân rât ngon.

Cùng Khương Ninh ăn lẩu trên đỉnh núi Thái Sơn là chuyện Tiết Nguyên Đồng trước nay chưa từng nghĩ đến. Nàng ngồi bên cạnh Khương Ninh, từ từ ăn dưa.

Màn đêm tối nay thật đẹp.

Tiết Nguyên Đồng cúi đầu, là hàng ngàn ngọn đèn ở thành phổ Thái. Nàng ngẩng đầu lên là bầu trời đẩy sao.

Bên cạnh là Khương Ninh tốt với nàng nhất. Thời gian trôi qua, chân trời sáng lên ánh hào quang, du khách vốn bị lầu cà chua phá đến mức chảy nước bọt đã phân chân được một chút.

Bọn họ leo núi đêm, chịu đựng mệt mỏi, chịu đựng lạnh lẽo, chịu đói rét, còn mây người ăn lầu đáng chết, không phải họ chỉ vì mặt trời mọc sao?

Nhiều người lấy điện thoại máy quay phim chụp hình ra.

Mỗi khi chân trời xuất hiện chút thay đối, đều có thể khiển mọi người kinh ngạc.

Chân trời ửng hổng kéo dài một khoảng thời gian rất lâu, ban đầu chỉ là một chút màu đỏ, dân dần tất cả đám mây phía chân trời đểu nhuộm đỏ.

Thời gian lần lượt trôi qua, sắc trời vân còn hơi tôi. “Lâu quá, nếu ta là mặt trời thì sẽ nhảy ra cho mọi người thưởng thức ngay." Đường Phù phàn nàn.

Chân trời đã sáng một lúc lâu rồi, mặt trời vân không ló dạng.

Chỉ nghe Khương Ninh nói: “Ra rồi.” Giây tiếp theo mặt trời phá bở từng tầng từng lớp chướng ngại bât ngờ phóng to, một tia kim quang xuất hiện từ hướng đông chiều sáng du khách ngắm mặt trời mọc.

Trời, sáng rực mạnh mẽ, ấm áp truyền đến sưởi ẩm cơ thể mọi người. Mặt trời sáng lạn chói mặt, toả ánh kim quang.

Tiết Nguyên Đồng quay đầu sang nhìn đám người, chỗ nàng đứng cao hơn một chút, tóc của các du khách đếu chiều lên màu vàng như được nhuộm tóc.

Mọi người cầm thiết bị quay phim mặt trời mọc, ngay cả Dương Thánh và Đường Phù bên cạnh cũng không ngoại lệ.

Mọi người nhảy nhót hoan hô, hết thảy sức sống bừng bừng tràn đầy mong chờ.

Tiết Nguyên Đồng quay người lại, ánh sáng chiều trên người Khương Ninh rực rỡ dáng người cao lớn của hẳn, làm rõ ràng vẽ ngoài khuôn mặt của hãn.

Còn đẹp hơn so với lúc nhìn trộm nhân lúc hắn ngủi

Bởi vì hắn ngủ nhắm mắt nên Tiết Nguyên Đồng không nhìn thây được mắt của hắn, mà bây giờ trong mắt hắn còn có hào quang.

Nhất thời Tiết Nguyên Đồng không còn lòng dạ ngắm cảnh, chỉ lo nhìn trộm hắn.

Cho đến khi nàng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Khương Ninh thì mới hoảng loạn dời mắt đi.

Hoàng Trung Phi cầm máy ảnh lên nghiêm túc quay mặt trời mọc, Giang Ä Nam và Đổng Thanh Phong cũng lây điện thoại quay phim.

Giang Á Nam quay video mặt trời. mọc chuẩn bị sau khi về thì kết nổi wifi đăng lên QQ, thể hiện với mọi. người cách quay phim của nàng, dầu sao cũng hiểm khi leo núi một lần. Với nàng mà nói đây là trải nghiệm vô cùng quý giá.

Nàng quay người chia sẻ với chị em tốt, phần khích hô lên: “Đẹp quá, đẹp quá, leo cả buổi tối bây giờ cũng đáng rồi." Nàng chưa từng thấy qua mặt trời mọc đẹp như thể, Giang À Nam cũng thể khoe khoang thật lâu.

Nàng kích động nói một lèo, kết quả phát hiện Du Văn đứng tại chỗ tay không nhúc nhích, rõ ràng không có ý định quay phim.

“Du Văn, sao ngươi không quay.” Giang Ä Nam khó hiểu: “Lẽ nào mặt trời mọc không đẹp sao."

Du Văn cố ý nói: “Mặt trời mọc rất đẹp, nhưng có thứ còn đẹp hơn mặt trời mọc."

Giang Á Nam: “?"

Du Văn ý bảo lớp trưởng, lớp trưởng đang xem mặt trời mọc, mà nàng đang nhìn lớp trưởng.

Giọng nàng nói chuyện rất lớn, thế nhưng dường như lớp trưởng không nghe thấy, Du Văn cảm thấy một màn lãng mạn như vậy không nên lãng phí.

Nàng trầm ngâm suy nghĩ, vắt hết óc phát huy kiến thức cả đời, hoá thân thành tài nữ cổ đại, nhẹ nhàng nói: “Mắt của ngươi sáng hơn cả mặt trời, cơ thể ngươi nóng rực hơn mặt trời, mà nụ cười của ngươi, bùng nổ tựa như mặt trời! Hoàn toàn hoà tan lấy taH"

Để khiến lớp trưởng nghe rõ, Du Văn đọc liên tục hai lần, giọng tình phong phú, trầm bổng du dương, vẻ mặt say sưa như đang ngâm ngai

Du khách quay phim xung quanh ngượng ngùng, đồng loạt nhìn nàng. Con người sẽ luôn nảy sinh sự tự tin mù quáng với tài hoa của bản thân, Du Văn không chỉ không thầy ngượng mà còn gật gù đặc ý, quyết định đổi lời thơ gốc này thành ký tên QQ của mình. Để kỷ niệm nàng và lớp trưởng leo núi Thái Sơn ngắm mắt trời mọc.

Sau khi ngắm mặt trời mọc xong, du khách trên núi không nán lại nữa, nhao nhao rời khỏi.

Khương Ninh xách túi rácvứtvào - thùng rác, sau khi du khách nhìn thầy hẳn, có vài người còn chào hỏi thân thiện.

Suy cho cùng cũng coi như trải nghiệm hiểm có.

Đám người Dương Thánhtrảáo khoác quân đội, Khương Ninh và Tiết Nguyên Đồng đi dạo chậm rãi, hai người họ không chỉ tiêu gì.
Bình Luận (0)
Comment