Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 175 - Chương 175: Chờ Ta

Chương 175: Chờ ta Chương 175: Chờ ta

Chương 175: Chờ ta

Ban đêm, sân bóng rổ Tứ Trung, bóng người đong đưa, đèn đường tỏa ánh sáng vàng.

“Khải ca, hôm nay trạng thái không tệ nha, năm lần đánh trúng ba điểm.” Đặng Tường giơ ngón tay cái lên khen.

“Lần sau thi đấu với năm hai chắc chắn ngươi có thể bạo bọn họ.” Hắn nói.

Ngô Tiểu Khải vỗ bóng rổ, biểu cảm kiệt ngạo, rung đùi đắc ý, nói: “Tất cả đều nhờ quả bóng rổ bảo bối này của ta ~”

Đặng Tường nhìn quả bóng rổ của Ngô Tiểu Khải, lộ ra vẻ hâm mộ, ngày thường tuy rằng hắn hỗn tốt, muốn đánh ai thì đánh người đó, còn có thể chạy vào trong lớp người khác đánh người. Nhưng ở phương diện tiền lẻ thì vẫn cực kỳ túng quẫn, quả bóng rổ giá hơn tám trăm, hắn mơ cũng không dám mơ, chỉ có thể mượn của Ngô Tiểu Khải chơi.

“Quả bóng rổ này không tệ.”

“Ta cũng rất thích.” Đặng Tường nói.

Tuy mấy ngày nay Ngô Tiểu Khải nghe người ta khen bóng rổ của hắn vô số lần nhưng luôn nghe không chán, hắn tự đắc nói: “Đặc biệt là xúc cảm và sọc này, quá sung sướng.”

Người si mê chơi bóng rổ giống hắn như vậy, một quả bóng rổ hàng hiệu có sức hấp dẫn quá lớn. Bây giờ mỗi ngày buổi tối về đến nhà, Ngô Tiểu Khải cơm đều không ăn, dùng vải ẩm lau bóng một lần, sau đó phun cồn, lại dùng vải khô lau một lần. Trước khi ngủ đặt bóng ở đầu giường, không sờ đến bóng, trong lòng hắn không yên ổn, ngủ không yên.

Hôm nay Ngô Tiểu Khải trạng thái cực kỳ tốt, liên tục ghi điểm, cho đến sắp tan học, hắn và Đặng Tường cùng nhau rời khỏi sân bóng rổ.

Ngô Tiểu Khải người này tính tình quái dị nhưng đối với Đặng Tường thì hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Ngô Tiểu Khải có tiền, Đặng Tường thích trang bức, giảng nghĩa khí, rất nhanh đã trở thành bạn tốt.

Sắp đến lớp tám, Ngô Tiểu Khải mời: “Đi, đến lớp chúng ta ngồi.”

Đặng Tường lập tức nhớ tới lần trước đến lớp tám lấy lại mặt mũi cho muội muội Cung Toàn, kết quả bị đánh một trận tơi bời, đến nay nhớ lại vẫn có bóng ma.

“Ta không đi, ta nhìn thấy lớp tám là chóng mặt.” Đặng Tường liên tục xua tay.

Ngô Tiểu Khải a một tiếng, hắn biết chuyện của Đặng Tường, hắn khinh thường nói: “Còn không phải là Khương Ninh sao, nào có đáng sợ như ngươi nói?”

“Ta chơi bóng rổ ở trong lớp, hắn không dám hé răng.”

“Nếu không phải trước đó bóng chất lượng không tốt, thiếu chút nữa nổ chết ta, chắc chắn ta còn chơi bóng rổ ở trong lớp.”

Đặng Tường vẫn lắc đầu, Ngô Tiểu Khải gia đình khá, so với gia đình hắn thì khá hơn không ít, Ngô Tiểu Khải đánh nhau với người ta, người có hại đều là đối phương, hắn không thể so.

Đặng Tường đang muốn nói gì, bỗng nhiên nghe một cuộc điện thoại, sắc mặt hắn đại biến.

Ngô Tiểu Khải nhìn ra không thích hợp, hỏi: “Sao?”

“Huynh đệ ta uống rượu ở bên ngoài, nháo mâu thuẫn với người ta, ta phải đi xem, nói không chừng sẽ đánh nhau.” Hắn có chút nôn nóng, thời kỳ trung học, tình nghĩa nam sinh thuần túy, nghe nói đối phương xảy ra chuyện, hắn cũng nóng ruột.

Không giống như là trưởng thành đi vào xã hội, cố kỵ quá nhiều.

Ngô Tiểu Khải vừa nghe, ôm bóng nói: “Đi, cùng đi!”

Hắn nhân duyên không tốt, ít bạn, chơi bóng rổ gom không đủ người, nếu có thể kết bạn một hai người hắn cũng vui.

Đặng Tường nhìn bóng trong lòng ngực hắn: “Tới bên kia, có lẽ trường hợp sẽ rất loạn.”

Ngô Tiểu Khải tưởng tượng, lỡ như đánh lộn ngộ thương bóng thì làm sao?

Đó chính là tâm can bảo bối của hắn.

“Ngươi chờ ta.”

Ngô Tiểu Khải ôm bóng trên tay đi vào bằng cửa sau. Ghế đẩu của học sinh ở Tứ Trung có hình vuông, giữa bốn cái chân ghế có một khoảng trống có thể để bóng vào trong đó, ngăn nó lăn ra.

Ngô Tiểu Khải sờ sờ bóng, đau lòng nói: “Bảo bối, ngươi ủy khuất một chút, chờ ta làm xong lại đến đón ngươi!”

Hắn cất bóng xong, lập tức ra khỏi phòng học, đi hỗ trợ Đặng Tường.

Sáng sớm thứ hai, Tiết Nguyên Đồng ăn vạ trên giường, Khương Ninh gõ cửa rất nhiều lần nàng mới chậm rì rì rời giường.

Buổi sáng ăn cháo, bánh bao lớn, rau xanh, trứng gà. Kéo dài đến giờ tự học buổi sáng sắp bắt đầu thì hai người mới đến trường học. Khương Ninh đi đến cửa lớp tám, cửa phòng học đóng lại. Đẩy cửa ra thì cảm nhận được một cỗ không khí không giống bình thường, Ngô Tiểu Khải đứng ở trên bục giảng, hai mắt đỏ bừng, biểu cảm phẫn nộ.

Bạn học cùng lớp cũng cạn lời, có chuyện gì thế?

Sao lại họp ở giờ tự học buổi sáng, lần thứ mấy?

Lần đầu tiên là uỷ viên thể dục Trương Trì đứng trên bục giảng, lần thứ hai là Quách Khôn Nam, bây giờ lại tới Ngô Tiểu Khải.

“Các ngươi có ai nhìn thấy bóng của ta?” Ngô Tiểu Khải chất vấn bạn học cùng lớp.

“Không thấy.”

“Ngày hôm qua tan học thì đi về ngay.”

“Ngươi kêu cũng vô dụng, nếu có người trộm thì chắc chắn sẽ không đứng ra.”

Các bạn học nói, Ngô Tiểu Khải nghe mà nắm chặt nắm tay, quá vô lực, quá nghẹn khuất!

Bóng yêu của hắn chỉ để ở lớp một đêm, sau đó mất, mất……

“Ai lấy chìa khóa lớp?” Ngô Tiểu Khải hỏi.

Hoàng Trung Phi nói: “Ta và Đổng Thanh Phong lấy.”

Ngô Tiểu Khải nhìn hai người, hắn biết điều kiện gia đình Hoàng Trung Phi không kém, mặc quần áo hàng hiệu, dùng di động cũng xịn, mà Đổng Thanh Phong không kém gì Hoàng Trung Phi, hơn nữa hai người rất ít chơi bóng rổ, không phải là người trộm bóng.

Có bạn học nói: “Không liên quan đến khóa cửa, cửa sổ phòng học không khóa, cho dù khóa cửa thì còn có thể mở cửa sổ đi vào.”

“Có thể là người ngoài lớp trộm, nếu không ngươi đến chỗ bảo vệ hỏi thử xem?”

Từng tiếng nói, Ngô Tiểu Khải nghe tâm phiền ý loạn, hắn đột nhiên bạo rống một tiếng: “A!”

Bộ mặt dữ tợn, khiến cho bạn học cùng lớp sợ tới mức nhảy dựng, hắn bị trộm điên rồi sao?
Bình Luận (0)
Comment