Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 176 - Chương 176: Người Ủng Hộ

Chương 176: Người ủng hộ Chương 176: Người ủng hộ

Chương 176: Người ủng hộ

Đặc biệt là bạn học ngồi bàn đầu, bị Ngô Tiểu Khải giáp mặt rống lên như vậy, nhưng mà Khương Ninh trong nháy mắt bày trận pháp cách âm cho Tiết Nguyên Đồng, cắt giảm âm lượng.

Ngô Tiểu Khải chửi ầm lên: “Tên khốn kiếp nào trộm bóng của ta, ra cửa chắc chắn bị xe đụng!”

“Quá tổn hại, ngươi phải nghèo tới mức nào mới lấy trộm bóng của ta?”

“Ngươi tới trường học học tập? Mẹ nó, ngươi tới làm ăn xin thì đúng hơn!”

Trên chỗ ngồi, Đan Kiêu nghe hắn tức giận mắng như thế, hơi híp mắt, Ngô Tiểu Khải nóng nảy, hắn vui vẻ!

Quá thoải mái, mỗi lần hắn hành thiện tích đức, không nghe người mất của mắng vài câu thì cả người không dễ chịu. Nghe Ngô Tiểu Khải mắng, lại nhìn dáng vẻ hắn tức muốn hộc máu, ai nha, đúng là quá vui vẻ.

Đan Kiêu thoải mái một hồi, đứng lên giận mắng: “Đúng là quá không có đạo đức, chưa từng thấy bóng xịn sao?”

“Quá đáng giận!”

“Rõ ràng Ngô Tiểu Khải thích chơi bóng rổ như vậy, ngươi còn trộm bóng của người ta, đúng là quá đáng!”

Nghe Đan Kiêu trợ uy cho hắn, thấy dáng vẻ hắn vô cùng đau đớn, Ngô Tiểu Khải lại cảm động, hắn nhớ rõ ràng lần trước bóng của hắn nổ cũng là do Đan Kiêu cổ vũ hắn, duy trì hắn.

Bây giờ lại đối xử với hắn như vậy, Ngô Tiểu Khải lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp, tuy rằng bóng bị trộm nhưng dù sao có người cỗ vũ hắn, tâm tình của hắn không khỏi tốt lên rất nhiều.

“Đan Kiêu, cảm tạ.” Ngô Tiểu Khải chân thành nói lời cảm tạ.

Đan Kiêu chính nghĩa lẫm nhiên nói: “Không cần như vậy, ta chỉ khó chịu, sao lại trộm bóng của người ta như thế.”

“Nếu như ta bắt được hắn, chắc chắn ta sẽ đánh hắn một trận!”

“Hắn không phải trộm bóng của ngươi, là tiền đồ của ngươi!”

“Hắn đang giẫm đạp mộng tưởng của ngươi, đúng là tức chết ta!”

Ngô Tiểu Khải vừa nghe đến mấy chữ ‘tiền đồ’ và ‘mộng tưởng’, lập tức tỉnh lại, nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Đan Kiêu, hắn biết đối phương đang giận thay hắn, vì thế Ngô Tiểu Khải lại an ủi Đan Kiêu: “Trộm thì trộm, bây giờ ngẫm lại cũng chỉ một quả bóng thôi.”

“Coi như lần này ta xui xẻo.”

“Ngươi bớt giận.”

Có lẽ là được Đan Kiêu cổ vũ, Ngô Tiểu Khải bình tĩnh rất nhiều, hắn nhìn tất cả mọi người, nói: “Xin lỗi, làm mất thời gian của mọi người.”

Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Ngô Tiểu Khải đi xuống bục giảng.

Đan Kiêu hỏi hắn: “Ngô Tiểu Khải, sau này ngươi còn chơi bóng rổ không?”

Ngô Tiểu Khải theo lối nhỏ đi tới trước, bước chân không ngừng, cũng không quay đầu lại nói: “Ta sẽ không từ bỏ.”

Đan Kiêu cũng không quay đầu lại, hắn đứng ở chỗ ngồi, Ngô Tiểu Khải đi ngang qua hắn, giống như hiệp khách cổ đại, đưa lưng về phía nhau, khí tràng hiu quạnh lăng liệt.

“Ta chờ mong ngày ngươi ngóc đầu trở lại.”

……

Buổi sáng, Đan Khải Tuyền chạy tới tìm Khương Ninh.

“Khương Ninh, ta có một người bạn, hắn thích một nữ sinh, hắn nên dùng phương pháp gì bày tỏ thì nữ sinh đó mới đồng ý?”

“Bạn của ngươi là ai?” Khương Ninh cười như không cười hỏi.

Trong nháy mắt, Đan Khải Tuyền trong lòng cả kinh.

“Không xong, ta bị nhìn thấu sao?”

Hắn sợ tới mức sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

“Không thể nào, Khương Ninh tuyệt đối sẽ không biết!”

“Ta hỏi giúp bạn ta thật, ngươi giúp ta nghĩ biện pháp được không?” Đan Khải Tuyền nói.

Trước mắt trong lớp hắn thấy chỉ có Khương Ninh nữ sinh nhân duyên tốt nhất, quan hệ với Tiết Nguyên Đồng và Cảnh Lộ rất tốt. Đan Khải Tuyền không thể bắt chuyện với nữ sinh, đề tài nói chuyện của hắn nữ sinh không thích nghe.

Trước bàn, Cảnh Lộ dựng lỗ tai lên, bên cạnh, Mã Sự Thành đang chơi game thò qua nghe. Vương Long Long đang xem Mã Sự Thành chơi trò chơi cũng đang nghe, Hồ Quân đang xem Mã Sự Thành chơi trò chơi cũng đang nghe.

Khương Ninh nói: “Không kiến nghị thổ lộ, kiến nghị bồi dưỡng cảm tình trước, chờ ngươi cảm thấy hỏa hầu tới rồi hãy thổ lộ.”

Mã Sự Thành nói tiếp: “Đúng vậy, Ninh ca nói có lý, ta cho rằng phải bồi dưỡng cảm tình trước.”

“Trên mạng có câu nói, nói như thế nào? Thổ lộ không phải tiến hô xung phong khởi xướng tiến công mà là tiếng kèn thắng lợi cuối cùng.”

Là người suốt ngày lên mạng, Mã Sự Thành cực kỳ hài lòng với biểu hiện của mình.

Vương Long Long đột ngột nói: “Mã ca, ta muốn bổ sung một câu, đa số thổ lộ là kết thúc.”

Đan Khải Tuyền:……

“Các ngươi coi như ta sắp thành công, ta nên dùng phương thức gì thổ lộ?”

Hồ Quân nói: “Mua một bó hoa, ta thấy bọn họ thổ lộ đều mua hoa.”

Vương Long Long nói: “Nữ hài tử thích lãng mạn, ngươi có thể mua ngọn nến đến sân thể dục, xếp thành hình trái tim, sau đó kêu nữ sinh qua, ôm hoa thổ lộ với nàng.”

Mã Sự Thành vui vẻ nói: “Nha, Long ca, ngươi rất hiểu a?”

Vương Long Long gãi gãi đầu.

Đan Khải Tuyền suy xét một chút, phát hiện không được, một bó hoa ít nhất phải mấy chục khối, nếu hắn mua hoa, tháng này sẽ đói. Tốn rất nhiều thời gian thảo luận, cuối cùng vẫn không ra bất luận kết quả gì.

Nhưng mà Đan Khải Tuyền tham thảo mấy người, cảm thấy lá gan lớn hơn một ít.

……

Buổi chiều, tiết đầu tiên, vốn nên là tiết ngữ văn nhưng Đan Khánh Vinh bỗng đi vào lớp, các bạn học vẻ mặt kỳ quái.

“Yên tĩnh một chút, Phòng Giáo Vụ nói chiều nay lầu một có lớp, dọn đến lầu ba, bên này phải dời trống.” Đan Khánh Vinh nói.

Các bạn học đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó Hoàng Trung Phi hỏi: “Buổi chiều không cần lên lớp?”

“Dọn xong lại tính.”

“Mọi người cầm ghế và đồ vật trong lớp đi theo ta.”

Vì thế bạn học trong lớp bắt đầu dọn dẹp đồ, giờ phút này không riêng gì lớp tám, lớp một cách vách cũng dọn đồ.

Khương Ninh lấy ba lô treo ở trên bàn học xuống, bỏ sách vở vào, hắn ôm ba lô tìm Tiết Nguyên Đồng.

“Đưa sách cho ta.”

Tiết Nguyên Đồng đang phát sầu không biết nên dọn một đống sách trên bàn như thế nào, nhìn thấy Khương Ninh đem cặp sách tới, nàng xung phong nhận việc nói: “Cặp sách để lại, ta cũng để vào, lát nữa đưa đến phòng học mới cho ngươi.”

“Được.” Khương Ninh để cặp sách lên bàn học Tiết Nguyên Đồng, mặt bàn rung một chút, sách giáo khoa trung học cũng rất nhiều.

Chờ Khương Ninh rời đi, Tiết Nguyên Đồng nhét sách vở vào ba lô.

Bên này, Mã Sự Thành đã dọn xong, bởi vì Khương Ninh cất sách của hắn vào trong ba lô, Mã Sự Thành bỏ sách của hắn lên trên bàn Khương Ninh.

Sau đó, hắn tới phòng học xem xét, rất nhiều bàn học là hai người dọn một cái bàn, Mã Sự Thành cười nhạo một tiếng: “Khương Ninh, không cần ngươi hỗ trợ, ta tự làm.”

Mã Sự Thành ôm cái bàn đi, đi qua bên cạnh những bạn học hai người dọn một cái bàn, hắn không khỏi ngẩng đầu lên.

Dọn bàn học mà còn cần hai người nâng, quá kém, xem ta, một người là đủ rồi. Mã Sự Thành giống như đánh thắng trận, hùng dũng oai vệ đi đến lầu ba.
Bình Luận (0)
Comment