Chương 181: Tuyết (2)
Chương 181: Tuyết (2)
Gỗ đó là ‘Bích Lăng Mộc’ của Tu Tiên giới, gặp nước là chìm, cho dù ở trong nước trăm năm cũng không hủ bại, là một trong số tài liệu cần để luyện chế linh chu.
Đối với linh chu, Khương Ninh thèm lâu lắm.
“Đêm nay có thể đi Hoài Thành xem thử xem.” Khương Ninh thầm nghĩ, dùng thần thức quét qua hồ nước là được.
Chỉ là Khương Ninh nhìn thoáng qua bóng đêm bên ngoài, sợ là đi không được.
Sắp có tuyết rơi.
Khương Ninh cảnh giới không cao, đi vội trong thời gian dài, dễ để lại dấu chân trong tuyết, không ổn thỏa. Tiết tự học buổi tối nhiệt độ giảm, một ít bạn học mặc mỏng bắt đầu phát run, hàng phía trước, Đan Khải Tuyền run làm bàn cũng run theo.
“Ngươi có thể nghỉ một chút hay không?” Bạch Vũ Hạ nói.
Đan Khải Tuyền nói: “Ta đang làm nóng.”
Bạch Vũ Hạ nhìn cũng không nhìn hắn, thổi tay đang cầm bút một hơi, tiếp tục viết chữ.
Đan Khải Tuyền quay đầu, nhìn thấy Khương Ninh mặc còn mỏng hơn hắn, hắn lập tức như tìm được tri kỷ: “Khương Ninh, ngươi lạnh hay không?”
“Không lạnh.” Khương Ninh nói, hắn thúc giục pháp lực, thổi nhiệt khí qua Đan Khải Tuyền một chút.
Đan Khải Tuyền run lên một cái, bỗng nhiên cảm thấy rất ấm áp, không run nữa: “Ta cũng không lạnh.” Hắn đột nhiên nói, sau đó hắn bắt đầu trang bức với Bạch Vũ Hạ: “Ta nói ròi, thể chất ta muốn chống lạnh không thành vấn đề.”
“Hoàn toàn không cần mặc nhiều.”
“Áo bông gì đó, ha hả, không cần!”
Khương Ninh thấy hắn như vậy, yên lặng dời pháp lực đi, Đan Khải Tuyền răng lại run lên.
Tới tiết thứ ba của tiết tự học buổi tối, bông tuyết bay xuống, xẹt qua cửa kính, bạn học mắt sắc chú ý tới bông tuyết trong trời đêm, vì thế tiếng hô “Tuyết rơi” vang vọng toàn bộ phòng học, các bạn học chúc mừng không thôi.
Trên bục giảng, Hoàng Trung Phi hơi mỉm cười, vươn năm ngón tay, hô: “Năm phút, mọi người đi ra ngoài xem tuyết năm phút, động tĩnh nhỏ một chút, hết thảy hậu quả ta gánh!”
“Lớp trưởng hảo soái!”
“Hoàng Trung Phi, ta yêu ngươi!”
Các bạn học lớp tám dũng mãnh đi ra hành lang xem tuyết.
Năm 2013, trận tuyết đầu tiên của Vũ Châu xuất hiện.
Tuyết vẫn chưa ngừng, căn cứ Khương Ninh phán đoán, sợ là sẽ kéo dài suốt đêm. Chuông tan học tiết tự học buổi tối mới vừa vang, không đến hai giây, Đan Khải Tuyền vụt ra khỏi phòng học.
Khương Ninh đứng dậy, đi đến nhà xe lấy xe, hắn đẩy xe theo Tiết Nguyên Đồng ra ngoài trường học. Trời mưa không giống như tuyết rơi, rơi lả tả trên người không thoải mái, chỉ khiến cho người ta muốn tránh đi, nhưng tuyết lại hiếm khi khiến cho người ta chán ghét, rất nhiều người thích tản bộ trong tuyết.
Bên này mới ra cổng trường thì nhìn thấy Quách Khôn Nam và Đan Khải Tuyền với Hồ Quân đón tuyết, cầm túi nilon đi về.
“Các ngươi rất nhanh.” Khương Ninh nói.
Đan Khải Tuyền vỗ vỗ túi nilon, bên trong là túi giấy dầu: “Ngày đông, đi ra ngoài mua cái bánh trứng, chờ trở về lại nấu một gói mì, xịn.”
“Như vậy lại đến một ly trà sữa?” Khương Ninh nói.
Quách Khôn Nam nói: “Trong ký túc xa của ta còn một mớ sữa chua, lát đến chỗ lấy nữa lấy chút nước ấm, làm ấm lên uống rất ngon.”
Thật ra thì hắn rất muốn mua trà sữa nhưng một ly trà sữa vài khối, nếu mua trà sữa, bánh trứng không thể kẹp gà que và xúc xích nướng, không bằng uống sữa chua.
Học sinh trung học chính là như vậy, tiết kiệm một chút, một ngày ăn bốn năm lần không sợ béo phì, không giống sau này đi vào xã hội, lớn tuổi, có tiền, nhưng uống ly trà sữa, ăn cái bánh kem lại cố kỵ rất nhiều, luôn sợ béo phì, cao huyết áp vân vân.
“Chúng ta đi trước a!” Quách Khôn Nam nói một tiếng, vội vàng rời đi, hắn sợ trở về phòng ngủ chậm, bánh lạnh sẽ không ngon.
Khương Ninh đẩy xe tiếp tục đi ra ngoài, Tiết Nguyên Đồng bỗng nhiên hô: “Khương Ninh, ta muốn uống trà sữa, cũng muốn ăn bánh trứng.”
“Vậy ngươi đi mua a.” Khương Ninh nói.
“Nhưng mà ta không có tiền, ngươi cho ta mượn hai mươi khối, ta về đến nhà trả lại ngươi.” Từ khi mụ mụ nằm viện, Tiết Nguyên Đồng gửi tất cả học bổng của nàng cho mụ mụ, gần một tháng không thêm cơm.
Khương Ninh rút ra một tấm hai mươi nguyên đưa cho nàng.
Tiết Nguyên Đồng búng búng tiền giấy, phát ra tiếng ‘lộc cộc’, nàng hào phóng nói: “Khương Ninh, hôm nay ta mời ngươi ăn ngon!”
“Ngươi muốn bánh nhân gì?”
“Thêm gà que, thêm chút tương ớt.”
“Được rồi!”
Tiết Nguyên Đồng động tác rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau đã cầm theo hai phần trà sữa và bánh bột ngô về.
“Ngươi còn phải đẩy xe, không rảnh tay ăn chứ?” Tiết Nguyên Đồng nói.
“Ừm, có chút không dễ.” Khương Ninh nói, tuy rằng hắn có thể dùng linh lực thao tác xe tự động đi nhưng không thể làm trước mặt Tiết Nguyên Đồng, nk chắc chắn nàng sẽ sợ ngốc, nói không chừng tối trở về còn sẽ gặp ác mộng.
Tiết Nguyên Đồng gan nhỏ như thế nào, Khương Ninh biết rõ, vì thế hắn phải bỏ một tay ra đẩy xe, như vậy chỉ có một tay có thể ăn cơm.
Tiết Nguyên Đồng chỉ đưa bánh bột ngô cho Khương Ninh, trà sữa nóng vẫn nằm trong tay nàng, nàng cắm ống hút vào ly: “Nể tình ngươi cho ta vay tiền, ta giúp ngươi một phen, nếu ngươi muốn uống trà sữa, kêu ta một tiếng.”
Khương Ninh đẩy xe đi phía trước, dưới bóng đêm, đèn đường sáng lên, bông tuyết dừng ở trên đường nhựa, nhanh chóng điêu tàn hóa thủy, sau đó lại có nhiều bông tuyết hơn, người trước ngã xuống, người sau tiến lên rơi xuống, nhuộm đầy mặt đất.
Trên đường đi thông vùng ngoại thành, người càng ngày càng ít, ven đường chỉ có ô tô ngẫu nhiên đi qua và ngọn đèn dầu Vũ Châu Tứ Trung nơi xa. Thiên và địa, phong và tuyết, giao hội với nhau tạo ra cô tịch vô biên, chỉ có hai người một chiếc xe dần dần đi tới.