Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 182 - Chương 182: Đường Về Đêm Đông

Chương 182: Đường về đêm đông Chương 182: Đường về đêm đông

“Muốn uống trà sữa.” Khương Ninh nói.

Tiết Nguyên Đồng lập tức nhón chân, bưng ly trà sữa đưa đến bên miệng Khương Ninh.

Khương Ninh hút một ngụm: “Được rồi.”

Tiết Nguyên Đồng thu chân, ở trong bóng đêm phía trước nàng dẫm dẫm nhảy nhảy, giống như một tiểu tinh linh.

Khương Ninh đẩy xe theo ở phía sau, hắn nhìn hắc ám đập lớn, bỗng nhiên nghĩ đến: « Đời trước, Tiết Nguyên Đồng tới năm hai mới không lên tiết tự học buổi tối, mỗi ngày buổi tối nàng về nhà như thế nào?”

“Nàng nhát gan như vậy, bên ngoài lại có tuyết, chẳng phải sẽ sợ tới mức ở trong phòng học?”

“Có lẽ Cố a di sẽ đón nàng, nhưng Cố a di đi làm, có khi sẽ về rất trễ, chỉ sợ Tiết Nguyên Đồng phải chờ tới khuya, hơn nữa gần đây Cố a di ngã gãy cánh tay, Khương Ninh không biết kiếp trước trong khoảng thời gian này Cố a di có ngã gãy xương hay không?”

Bởi vì khi đó Tiết Nguyên Đồng chỉ là một ngôi sao sáng trong sinh mệnh của hắn mà thôi. Khương Ninh tự hỏi mấy vấn đề này, tâm tình nặng nề xuống. Chợt, hắn lại khẽ cười, bỏ qua những suy nghĩ đó. Ít nhất bây giờ Tiết Nguyên Đồng còn, sống tốt kiếp này là được.

“Khương Ninh, ta ăn xong rồi.” Tiết Nguyên Đồng một ngụm hút khô trà sữa.

“Ta cũng vậy.”

Tiết Nguyên Đồng cầm túi nilon, chạy chậm ném đến thùng rác ven đường, lại chạy chậm trở về.

Khương Ninh phủi yên sau xe, làm cho tuyết trên đó bốc hơi: “Mau lên xe.”

“Được rồi!”

Tiết Nguyên Đồng nhảy một cái, linh hoạt nhảy lên yên xe.

Lái xe trong lúc tuyết rơi dễ trượt ngã, đặc biệt là về bằng đường đê sống, có thể sẽ xảy ra nguy hiểm, nhưng mà chút phiền toái nhỏ này không làm khó được hắn, bàn về kỹ thuật lái xe xe đạp, Khương Ninh cảm thấy hắn đã đến tuyệt đỉnh.

Khương Ninh chở Tiết Nguyên Đồng xuyên qua phong tuyết, bình an trở về nhà.

Một loạt nhà trệt, một gian phòng ở trong đó, một trản đèn nhu hòa sáng tỏ, Cố a di đứng ở cửa chờ.

“Mẹ, ta đã về!” Tiết Nguyên Đồng kêu.

Cố a di thu lại vẻ lo lắng, ngược lại oán trách: “Nhỏ giọng chút, đừng ảnh hưởng gia gia nãi nãi cách vách nghỉ ngơi.”

Tiết Nguyên Đồng không thèm để ý nói: “Nào có, bọn họ còn thức đêm ghê hơn ta nữa á!”

……

Buổi sáng thứ hai.

Khương Ninh sáu giờ rưỡi, đúng giờ tỉnh dậy, thiên địa yên tĩnh, hắn đẩy cửa ra, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh trắng xoá. Tối hôm qua tuyết rơi suốt một đêm, tuyết đọng trong sân dày tới bảy tám centimet.

Khương Ninh đưa tay chụp vào phòng bếp, linh lực tác dụng, cửa phòng mở ra, thùng nước xốc lên, một khối băng hình tròn kèm theo nước bay vọt tới chỗ hắn. Một đạo linh hỏa bay ra, nháy mắt hòa tan khối băng, nhiệt độ tăng lên đến năm mươi độ.

Khương Ninh uống nước, đánh răng.

Sau đó thủy cầu đụng vào trên người Khương Ninh, giúp hắn tám rửa.

Khương Ninh cất bước tiến đến nhà Tiết Nguyên Đồng, mỗi một bước hắn bước ra, bên ngoài người bốc lên rất nhiều hơi nước, gần như bao phủ cả người hắn trong đó, sau năm bước, hơi nước tan đi, thân hình Khương Ninh xuất hiện, làn da tính cả quần áo không dính bụi trần.

Hắn vẫy tay mở cửa, đi đến cửa nhà Tiết Nguyên Đồng, cửa nhà nàng khép hờ, hẳn là buổi sáng Tiết Nguyên Đồng rời giường, cố ý mở cửa.

Khương Ninh lập tức đi vào, thần thức đảo qua, Tiết Nguyên Đồng đang nấu cơm.

Dùng bếp than tổ ong, loại bếp lò này ở chỗ bọn họ thì rất thực dụng, tới mùa đông, mấy khối than có thể sử dụng một ngày, bớt tiền bớt việc.

Buổi tối lấp kín lỗ thông gió, bếp lò để một ấm nước, mỗi ngày sáng dậy đều sẽ có nước ấm dùng.

Khi muốn xào rau, lại mở lỗ thông gió ra, như vậy hỏa lực lại lớn lên, như vậy thì có thể xào rau.

Tiết Nguyên Đồng đang xào thịt, thịt này là do Cố a di ướp, an toàn vệ sinh hơn bên ngoài nhiều, hơn nữa hương vị không tồi, ớt khô xào chung với nó thì vừa cay vừa ngon miệng, ăn rất bắt cơm.

Nhìn thấy Khương Ninh tới, Tiết Nguyên Đồng nói: “Ngươi mở bàn nhỏ ra, bưng nồi lên đi, ta sắp làm cơm xong rồi.”

Khương Ninh chuẩn bị bàn xong, trải một miếng vải lên trên đó, sau đó để nồi lên trên, hắn mở nắp ra, hơi nước màu trắng dâng lên, hương vị thơm ngọt nức mũi.

Trong sửng hấp là năm cái bánh bao nóng, ba quả trứng gà, Khương Ninh thừa dịp Tiết Nguyên Đồng không chú ý, dùng pháp lực hút, lấy sửng hấp có chứa bánh bào và trứng gà ra ngoài, sao đó để vào trong lồng bánh bao, dùng vải đắp lên để giữ ấm.

Dưới sửng hấp là cháo khoai, Khương Ninh không dùng muỗng, linh lực hóa thành bàn tay to thò vào bên trong, múc ra hai chén.

Lúc này Tiết Nguyên Đồng bưng đồ ăn lại đây.

Nàng thử hỏi: “Đợi lát nữa ngươi rửa chén?”

“Không thành vấn đề.”

Mùa đông quá lạnh, để cho Tiết Nguyên Đồng rửa chén chịu lạnh còn không bằng hắn dùng tiểu pháp thuật rửa sạch nồi chén đũa.

Tự học buổi sáng.

Khương Ninh mở ra thần thức, sáng nay rất nhiều bạn học chơi điện thoại, trong lớp vô cùng sôi nổi.

Lớp 8 có hai nhóm lớp, một nhóm có chủ nhiệm, một nhóm không có.

Các bạn học ở trong lớp chụp cảnh tuyết rơi, sân trường, đường phố, trên ban công nhà mình, mọi người chơi đến mức quên cả trời đất.

Lúc này, Hồ Quân đi ra phát biểu.

So sánh với các loại avatar của các bạn học, hoạt hình, động vật nhỏ, hoặc là avatar của người nổi tiếng gì đó thì avtar của Hồ Quân tương đối đơn giản.

Avatar của hắn là tự chụp, hay chính là cái loại tự chụp chân thật không có bất kỳ filter nào.

Vì thế mỗi lần chỉ cần Hồ Quân vừa ra sân, phong cách vẽ trong nhóm sẽ đặc biệt kỳ quái.

“Cho mọi người thưởng thức ảnh con chuột mà ta giữ kín!”
Bình Luận (0)
Comment