Chương 185: Bản lĩnh
Chương 185: Bản lĩnh
Thôi Vũ bận túi bụi.
Mã Sự Thành thấy Miêu Triết khó chịu như vậy, chắc cũng bị trừng phạt, vì thế nói: “Ngươi xem hắn sắp khóc rồi, nếu không ngươi đi cởi trói cho hắn.”
Thôi Vũ ngẩn người, buồn bực nói: “Mật mã ta đặt cho hắn quá phức tạp, làm xong ta quên mất rồi.”
Mã Sự Thành sững sờ nhìn hắn.
Thôi Vũ còn nói:”"Ta trở về dùng hình thức RE mở ra cho hắn, hắn chắc chắn sẽ hoài nghi ta!
“Nói không chừng lại bị hắn đập mấy cái.”
Mã Sự Thành vừa nghe thấy vậy, cảm thấy rất có đạo lý.
Cùng đường, Miêu Triết mang theo điện thoại rời khỏi lớp, hắn muốn ra ngoài tìm cửa hàng điện thoại di động để mở khóa.
Thôi Vũ thấy Miêu Triết đi rồi, cười ha ha: “Tên ngu ngốc kia, bảo hắn bắt ta!”
Tâm tình Mã Sự Thành cũng không tệ, loại người Miêu Triết, đối với hắn mà nói, có thể dễ dàng trấn áp.
“Hắn ra ngoài sửa điện thoại phải không?” Thôi Vũ hỏi.
“Tám chín phần mười.”
“Sửa như này cần bao nhiêu tiền?”
Mã Sự Thành thuần thục nói: “Giá khởi điểm 25 tệ, những cửa hàng điện thoại bên ngoài kia rất mờ ám, thật ra rất dễ sửa, làm theo phương pháp của ngươi vừa rồi, trực tiếp có thể mở khóa.”
“Nhưng nếu ngươi định dạng dữ liệu của hắn, hắn không chỉ cần tốn tiền, còn phải kết nối wifi để tải xuống tất cả phần mềm, như là hình ảnh, tin nhắn, rất khó tìm trở về.”
Mã Sự Thành chậm rãi mà nói, Thôi Vũ khen ngợi kỹ thuật chơi máy cao siêu của hắn không thôi, cảm thấy hắn thật lợi hại.
…
Giữa giờ tự học buổi tối, bạn học trong phòng ai chơi nấy.
Khương Ninh tìm Cảnh Lộ nói chuyện, về sau tài liệu tu tiên rất nhiều, hắn chuẩn bị bồi dưỡng Cảnh Lộ một chút: “Cảnh Lộ, ta thấy ngươi vẽ không tệ, bức tranh lần trước tặng ta vẽ rất đẹp.”
Cảnh Lộ nói: “Đương nhiên, khi còn bé ta thích bôi bôi trên mặt đất, ba ta thấy ta thích, cố ý mua cho ta một bảng vẽ nhỏ, bút màu nước.”
“Vậy ngươi có thể giúp ta không?” Khương Ninh nói.
Cảnh Lộ ước gì có thể giúp: “Giúp thế nào?”
“Chính là ta tới miêu tả một thứ, ngươi vẽ ra.”
“Có thể nha.”
Vì thế Khương Ninh chọn một loại tài liệu tu tiên, bắt đầu nói.
Cảnh Lộ thì cầm bút vẽ, dựa theo hình ảnh Khương Ninh nói, bắt đầu vẽ trên giấy.
Lúc này, bỗng nhiên trước cửa phòng học có một người đi vào.
Nam sinh cao khoảng một mét bảy lăm, trên mặt lộ vẻ tươi cười, trong tay hắn mang theo một đống đồ: “Chào các bạn, ta là Thẩm Húc lớp 7 bên cạnh, xin mọi người một phút ha! Ta tới bán đồ.”
Hắn giơ đệm bông trong tay lên: “Đây là đệm ngồi, mềm đấy, mùa đông ghế trong phòng học quá lạnh, các ngươi mua cái này, có thể đệm ở trên ghế, ngồi rất thoải mái!”
Tài ăn nói của Thẩm Húc tạm được, không luống cuống, giới thiệu cho mọi người những vật dụng xinh xắn: “Một cái đệm mười lăm tệ, bảo đảm bán rẻ hơn cáccửa hàng nhỏ bên ngoài, ta kiếm được ít tiền hơn.”
Giới thiệu xong, có bạn học hỏi, Thẩm Húc cẩn thận giải thích, bán ra ba cái đệm, thu hoạch bốn mươi lăm tệ.
Đợi Thẩm Húc rời đi, Đan Khải Tuyền cầm đệm, tìm Bạch Vũ Hạ, liếm mặt nói: “Bạn cùng bàn, cảm ơn ngươi đã giảng bài cho ta, cái này tặng cho cậu.
Điều kiện gia đình Bạch Vũ Hạ tốt, gia giáo tốt, nàng sẽ không dễ dàng nhận đồ của nam sinh: “Không cần, nếu ta muốn, ta sẽ tự mua.”
Đan Khải Tuyền không có biện pháp, đành phải giữ lại dùng cho mình, hắn ngồi một hồi, chạy ra hàng sau chơi.
Trong phòng học có không ít tiếng thảo luận về Thẩm Húc.
Có nữ sinh nói: “Người ta thật có bản lĩnh, chúng ta còn phải xin tiền sinh hoạt phí trong nhà, Thẩm Húc đã biết bán đồ rồi.”
Quách Khôn Nam ở hàng sau nghe khó chịu, hắn thấy khó chịu hơn khi thấy người ta kiếm tiền còn mình thì thua lỗ, nói với mấy người hàng sau: “Loại đệm đó, trên mạng hơn bảy tệ một cái, hắn trực tiếp tăng gấp đôi.”
“Đan Khải Tuyền, nếu muốn mua, chúng ta lên mạng mua không được sao?”
Đan Khải Tuyền nghe Quách Khôn Nam nói ra giá thành, lập tức hối hận không thôi.
Vừa rồi xúc động, chỉ muốn mua cho Bạch Vũ Hạ dùng, kết quả còn chưa đưa ra ngoài, nếu không phải mất mặt, hắn cũng muốn tìm Thẩm Húc trả lại tiền.
Mã Sự Thành ngược lại cảm thấy khá tốt: “Dù sao cũng là bán cho sinh viên, phần lớn mọi người sẽ không mua trên mạng, cái giá này thật ra cũng tạm được, rẻ hơn cửa hàng bên ngoài.”
Nghe hắn nói như vậy, Đan Khải Tuyền nói tiếp: “Thật ra việc này ta cũng có khả năng, trực tiếp lên mạng mua một lô, sau đó đi đầu cơ trục lợi trong các lớp là được rồi.”
Đan Khải Tuyền ảo tưởng, nếu như hắn cầm hàng, tùy tiện bán ra mấy cái, chẳng phải sẽ có tiền ăn tối sao?
Hơn nữa có thể thông qua bán đồ kiếm tiền, chắc chắn sẽ có nữ sinh nói sau lưng về bản lĩnh của hắn.
Vì thế Đan Khải Tuyền lại có chút hưng phấn.
Mã Sự Thành nhìn hắn một cái, hắn nghĩ sâu hơn Đan Khải Tuyền: “Hàng dễ lấy, nhưng không dễ bán.”
Ngẫm lại một chút, cảnh tượng đến các lớp đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa, hắn cảm thấy quá mất mặt.
Sau lưng chắc chắn sẽ có người nghị luận, Mã Sự Thành sĩ diện, tuyệt đối sẽ không làm chuyện kia.
Hắn nói: “Bây giờ ngươi bán đệm chắc đã muộn, chợ bị Thẩm Húc cướp sạch, chỉ có thể nghĩ đến hàng hóa khác.”
Vương Long Long bên cạnh nói: “Ta nghe người ta nói, Thẩm Húc lăn lộn không tệ, đừng thấy hắn hòa khí, thật ra cấp hai là lưu manh nổi tiếng, các ngươi Đặng Tường biết không? Thẩm Húc học cùng cấp hai với hắn, hai người cùng cấp bậc.”