Chương 208: Ta đã cược thì phải chịu thua
Chương 208: Ta đã cược thì phải chịu thua
Khương Ninh dung nhập tài liệu cho mộc chu, sau đó khống chế nó, chậm rì rì bay lên trời, đi vào khu vực bị cướp đi khí cơ lần trước hắn phát hiện. Vị trí này bất động, lúc trước Khương Ninh gieo ấn ký, chỗ sâu không có vọng khí thuật thì vẫn có thể tìm được nơi này.
Trên cao mấy ngàn mét, Khương Ninh đứng ở trên linh mộc bản, quan sát khu vực này. Khí cơ bị có thể cướp đoạt, pháp tắc cũng có thể bị cướp đoạt. Nếu văn minh đó có thể làm được, như vậy hắn có thể mượn nó để đạt được mảnh vỡ thiên địa pháp tắc hay không?
Mảnh vỡ pháp tắc có rất nhiều diệu dụng, tương đương với lối tắt tu hành, tiện dụng hơn chín mươi chín phần trăm đan dược. Nếu có đủ mảnh vỡ pháp tắc, lấy kinh nghiệm tu hành của Khương Ninh ở kiếp trước, hắn có thể tăng lên tới Trúc Cơ Kỳ trong thời gian ngắn.
Chỉ tiếc, không có được.
Tu vi hắn chỉ có luyện khí tầng bốn, thậm chí không dám kéo dài thần thức, đi vào tra xét một phen, hắn lo lắng gây ra dị thường.
Khương Ninh than khẽ, thao tác linh mộc bản bay xuống.
“Chờ đến Luyện Khí hậu kỳ đi.”
Luyện Khí hậu kỳ, pháp lực và thần thức sẽ nghênh đón một lần bạo trướng, phối hợp kinh nghiệm Nguyên Anh Kỳ, có thể ngưng kết ‘Thần Nguyên Toa’. Đây là một loại phương pháp dùng thần thức tra xét cực kỳ cao thâm, có thể giấu trời qua biển.
Đến lúc đó, dùng “Thần Nguyên Toa” vượt qua lá chắn này để lén lúc giám sát xem bên trong khu vực bị che chắn này có gì thần kỳ. Trước khi đi, Khương Ninh lấy đi “Không Tinh Ti” mà ngày đó hắn sử dụng vọng khí thuật phát hiện ra, đây là tài liệu dùng để luyện chế nhẫn trữ vật.
Sau này đan dược, ví tiền, chìa khóa hoặc là một ít tài liệu quan trọng thì có thể cất vào trong nhẫn trữ vật. Đương nhiên, di động không được, nhẫn trữ vật tự thành một cái tiểu không gian, di động cất vào sẽ không có tín hiệu, bị mất liên lạc. Tiết Nguyên Đồng cho dù có gọi đến điện thoại hỏng cũng không thể liên lạc được với hắn.
Nghĩ đến đây, Khương Ninh hiểu ý cười. Cuộc sống bình tĩnh bây giờ gần như là do hắn tự mình làm ra, dần dần xây dựng thành, hoàn toàn khác với trước đây.
Từ phương diện này tới xem, hắn đã “nhập thế”.
Có một số thời điểm hắn luôn cảm thấy mình siêu nhiên thế ngoại, rõ ràng đang ở trong thế tục nhưng lại giống như là người đứng ngoài cuộc quan sát.
Hắn nghĩ, như vậy tại sao mình không nhập thế?
Chợt, Khương Ninh xác định đáp án, nếu hắn tự hỏi về vấn đề “nhập thế” như vậy thì chắc chắn là hắn đã thành một thành viên trong thế tục. Nếu như thật sự siêu nhiên thế ngoại theo tuyệt đối sẽ không tự hỏi về vấn đề này, giống như là “Bất Ngu Chân Quân” trong quá khứ.
……
Buổi sáng, Tiết Nguyên Đồng lại ngủ nướng, Khương Ninh gọi mấy lần, nàng dính vào chăn, hoàn toàn không thể tách rời.
Khương Ninh bất đắc dĩ buông tay, đành phải tự mình nhóm bếp nấu cơm ăn. Trước khi rời khỏi phòng Tiết Nguyên Đồng, hắn dùng linh lực tùy tay bày ra một trận pháp tăng nhiệt độ. Mùa đông quá lạnh, rời giường lạnh hơn, lúc này nếu tăng nhiệt độ trong phòng lên thì khi rời giường sẽ thoải mái hơn rất nhiều, cũng sẽ tỉnh táo lại rất nhanh.
Hắn rất quen nhà Tiết Nguyên Đồng, gạo và mì dầu muối, gia vị, đồ làm bếp, đồ ăn, mấy thứ này đặt ở nơi nào, hắn đều biết. Khương Ninh nấu cháo bí đỏ, Cố a di mua bí đỏ cũng ngon, cắt thành khúc, nấu chín chung với gạo, từng khúc bí đỏ hơi mềm ra, hương vị ngọt ngào bay ra.
Hắn chiên ba cái màn thầu, xào khoai tây thịt sợi, lại dùng pháp lực nướng hai quả trứng gà.
Lúc này, mùi đồ ăn hoàn toàn tràn ngập ra, Khương Ninh còn không có kêu Tiết Nguyên Đồng thì nàng đã tự mình dậy, mặc quần áo lông xù, mang giày bông đi lại đây.
“Khương Ninh, ngươi làm cơm xong?” Tiết Nguyên Đồng nhìn đồ ăn trên bàn, kinh ngạc.
“Nếu không?”
“Làm không tồi, ngủ một giấc dậy là có thể ăn cơm sáng, đúng là quá tốt!”
Tiết Nguyên Đồng cực kỳ vừa lòng, duỗi tay nhỏ cầm chiếc đũa, định ăn trước, Khương Ninh gõ trán nàng: “Đánh răng đi.”
“Ta chỉ ăn một ngụm, nếm thử hương vị.”
“Không được.”
Tiết Nguyên Đồng ngồi xuống ghế, chơi xấu: “Ta sắp chết đói.”
“Đánh răng rồi ăn.”
“Không sức, ta đói đi không nổi.” Tiết Nguyên Đồng nhắm mắt, giả chết, nhưng trên tay nàng không ngừng, cầm chiếc đũa, tinh chuẩn kẹp trúng một miếng thịt sợi.
Chiếc đũa tới nửa đường, Khương Ninh ra tay kẹp thịt trên đũa nàng, sau đó ăn.
Tiết Nguyên Đồng gắp hụt. Nàng mở to mắt, chớp hai cái, ủy khuất chạy đi đánh răng.
Sau khi rửa mặt đánh răng, nàng lại cười hì hì thò qua, trên bàn cơm còn khen Khương Ninh tay nghề tốt.
Tiết Nguyên Đồng trịnh trọng suy tư, sau đó tỏ vẻ sau này giao trọng trách nấu cơm buổi sáng cho Khương Ninh. Nàng nhấn mạnh tuyệt đối không phải bởi vì nàng lười và muốn ngủ nướng, làm như vậy chính là vì bồi dưỡng tính tự lập của Khương Ninh. Nhưng mà kế hoạch cũng không thuận lợi, Khương Ninh lấy lý do nhiệm vụ lớn nhưng năng lực nhỏ từ chối. Tiết Nguyên Đồng rất thất vọng, lời lẽ nghiêm khắc phê bình Khương Ninh.
……
Khương Ninh cùng Tiết Nguyên Đồng tới cổng trường, từ xe đạp leo núi xuống. Trong trường ngày thường không được lái xe, nếu không giảng viên nhìn thấy sẽ la rầy.
Lần trước trong lớp có bạn học lái xe trong trường học, vừa hay bị Du hiệu trưởng bắt được, viết bài kiểm điểm tám trăm chữ.
Khương Ninh bước vào cổng trường, nhìn thấy Mã Sự Thành đứng ở cách hắn hơn hai mươi mét. Lúc này Mã Sự Thành nắm một cây chổi lớn, cây chổi này được làm từ cây trúc, rất lớn, ở phòng học không dùng được, cái chổi lớn dùng để quét tước trong trường.