Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 225 - Chương 225: Đút Ăn (2)

Chương 225: Đút ăn (2) Chương 225: Đút ăn (2)

Hắn điều khiển đan dược trực tiếp đưa đến trong miệng lão nhân, sau đó hắn đánh ra một đạo pháp quyết, trợ hắn luyện hóa.

Viên đan dược này không thể chữa khỏi cho lão nhân nhưng bảo đảm hắn một hai năm không ngại cũng không vấn đề, hơn nữa sẽ không có thống khổ bao nhiêu.

Làm xong chuyện này, Khương Ninh dùng linh lực mở ra cái rương, thu Thanh La Chi vào nhẫn trữ vật.

Sau đó hắn triệt hồi pháp trận, đánh thức hai người, trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.

……

Xong chuyện này, Khương Ninh xem như hết khúc mắc. Rốt cuộc đủ tài liệu linh mộc chu, sau này có pháp khí phi hành, đi xa nhà tiện hơn nhiều.

Khương Ninh tìm một ngõ hẻm, hiện ra thân hình, sau đó đi vào phố cổ thành phố Nam. Hắn mua một ít bánh, lại mua hai hộp bánh hạch đào, bánh hạch đào, thứ đồ ăn vặt rất thú vị, rất nhiều người lần đầu tiên ăn bánh hạch đào sẽ không thích, cảm thấy quá béo.

Trước kia Khương Ninh cũng không thích ăn, nhìn thấy là ngán, cho đến sau này hắn tới thành phố Nam, ăn bánh hạch đào của cửa hàng có tuổi đời trăm năm này thì hoàn toàn thay đổi ấn tượng của hắn, mềm mại ngọt lành, hóa ra bánh hạch đào còn có thể làm thành hương vị như thế này.

Khương Ninh đóng gói một phần hoa quế ngó sen, đây là dùng ngó sen và gạo nếp, lại dùng đường đỏ và đường phèn chế thành, ăn rất không tệ.

Còn vịt, Khương Ninh không mua vịt muối Nam Kinh, hắn ăn không quen, nghĩ đến Tiết Nguyên Đồng cũng không thích, vì thế mua vịt nướng. Hắn gói mấy thứ này lại, cất vào nhẫn trữ vật.

Lại đi tiệm trái cây, chọn ba cân anh đào tươi.

Sau đó Khương Ninh đứng ở bên đường, nhìn thoáng qua phong cảnh bên này, so với tiểu thành Vũ Châu thì phồn hoa náo nhiệt hơn không biết bao nhiêu.

Khương Ninh không có lưu luyến chút nào, quay đầu rời đi, nơi đây tuy tốt nhưng mà hắn vẫn thích thành nhỏ Vũ Châu hơn, nơi đó có hết thảy mà hắn quen thuộc.

……

Khương Ninh đến đập lớn, còn không đến mười giờ. Hôm nay thời tiết không tồi, Tiết Nguyên Đồng mới vừa rời giường.

Khương Ninh dùng pháp trận đun nóng đặc sản đem từ thành phố Nam về, đem qua nhà Tiết Nguyên Đồng.

“Nha, sao hôm nay Tiết đại gia rời giường sớm như vậy?” Khương Ninh trêu đùa.

Tiết Nguyên Đồng đang đánh răng, cái miệng nhỏ lẩm bẩm, muốn phản bác nhưng lại sợ há mồm, bọt chảy ra. Vì thế nàng dùng ánh mắt đáp lại Khương Ninh.

Khương Ninh khoa khoa đồ trên tay, Tiết Nguyên Đồng ánh mắt sáng lên, lấy kinh nghiệm nhiều năm của nàng phán đoán, chắc chắn Khương Ninh lại đem đồ ăn ngon tới.

Nàng nhanh chóng đánh răng, ngửi được mùi hương tràn ngập trong không khí.

“Điểm tâm, thịt!”

Nàng nhanh chóng súc miệng, chạy tới chỗ Khương Ninh, đúng hơn là chạy tới chỗ đồ ăn mà Khương Ninh đem qua.

“Ngươi làm gì?” Khương Ninh hỏi.

Tiết Nguyên Đồng thủ sẵn tay nhỏ, ngượng ngùng nói: “Không làm cái gì.”

Khương Ninh nói: “Chân đau, muốn nghỉ một lát.”

“Được rồi!” Tiết Nguyên Đồng lập tức dời ghế nhỏ đến, để bên cạnh Khương Ninh.

“Khương Ninh, ngươi ngồi.”

Khương Ninh ngồi xuống, xoa xoa đùi, nói: “Chân tê.”

Tiết Nguyên Đồng lại đấm chân cho Khương Ninh.

Khương Ninh phơi nắng, hưởng thụ tay nhỏ của Tiết Nguyên Đồng đấm bóp, rất là thích ý.

“Dọn bàn đi.”

Tiết Nguyên Đồng đại hỉ: “Được rồi!”

Nàng đem bàn gấp tới, bày ra, sau đó cầm lấy đồ trong tay Khương Ninh, theo thứ bày ra.

“Khương Ninh, ăn thịt.” Nàng xé chân vịt đưa cho Khương Ninh ăn.

“Quá nồng, ta muốn ăn trái cây.”

Tiết Nguyên Đồng cắn chân vịt, cầm một quả anh đào, trên đó còn có nước, rõ ràng là vừa rửa xong.

Nàng đưa đến bên miệng Khương Ninh: “Ăn nó, cái này ngon.”

Khương Ninh nhắm hai mắt, ăn, rất ngọt.

Hắn đắm chìm trong ánh nắng mùa đông, cảm thấy càng thoải mái.

29 tháng 12, chủ nhật, kết thúc tiết tự học buổi tối.

Đan Khải Tuyền gọi Khương Ninh ra hoa viên nhỏ, hắn lấy ra một tờ năm mươi đồng đưa cho Khương Ninh.

“Cuối tuần trước mượn ngươi năm mươi, bây giờ trả cho ngươi, thanh toán xong.”

Đan Khải Tuyền về đến nhà, lấy một tháng sinh hoạt phí, bởi vì Nguyên Đán nghỉ thứ tư, không trùng thứ bảy chủ nhật, cho nên chỉ được nghỉ một ngày. Những học sinh nhà không ở trong thành về nhà còn phải ngồi xe khách, thậm chí đổi xe, rất bất tiện, Nguyên Đán nghỉ một ngày, bọn họ ở trường học không về nhà, chờ đến thứ sáu mới về.

Khương Ninh nhận tiền: “Được.”

Đan Khải Tuyền lại nói với Khương Ninh mấy câu, sau đó đi ra ngoài trường học.

Tháng này hắn lấy cớ có tiệc tối Nguyên Đán cho nên lấy thêm ba mươi đồng từ nhà, trong túi dư ra một chút. Đan Khải Tuyền quyết định mua một hộp sữa bò nóng cho Bạch Vũ Hạ, để cho nàng cảm nhận được mình tốt.

Tiết tự học buổi tối, tiết cuối cùng, Hồ Quân đứng ở trên bục giảng, hô: “Còn có mấy bạn học chưa giao tiền Nguyên Đán, tối thứ ba làm tiệc tối, các ngươi nhanh lên, bằng không không có thời gian mua đồ!”

……

Thứ ba, 31 tháng 12.

Từ buổi sáng, trong trường tràn đầy bầu không khí tường hòa vui sướng, trên mặt các bạn học nụ cười xuất hiện nhiều hơn bình thường, buổi tối mà mọi người chờ mong nhanh chóng đến.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít học sinh xách theo bao lớn bao nhỏ từ cổng trường tiến vào, phần lớn là mấy nam sinh nữ sinh cùng nhau, nói nói cười cười.

Tới giữa trưa, giờ nghỉ, lớp tám trở nên náo nhiệt, lớp trưởng Hoàng Trung Phi lấy một cái loa và micro tới. Đây là đồ nhà hắn không dùng, hắn chủ động đem tới cho lớp dùng, như vậy không cần đi thuê, tiết kiệm một chút kinh phí cho lớp.
Bình Luận (0)
Comment