Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 224 - Chương 224: Đút Ăn

Chương 224: Đút ăn Chương 224: Đút ăn

Office building rất ít người, Khương Ninh đi thang máy, một đường đi lên. Hắn vừa ra thang máy thì thấy Thiệu Song Song chờ ở cửa.

“Khương Ninh, đi theo ta.” Thiệu Song Song dẫn hắn vào công ty.

“Dẫn ngươi xem công ty!” Nàng chỉ vào văn phòng rộng lớn trước mặt.

“Không cần, ta vì tài liệu mà tới.” Khương Ninh cự tuyệt, bây giờ hắn tới nơi này chỉ là vì một loại tài liệu cuối cùng của linh mộc chu.

Khương Ninh tới văn phòng Thiệu Song Song, hắn trực tiếp ngồi vào sô pha, Thiệu Song Song ngồi ở sô pha đơn bên cạnh.

“Ngươi nói Thanh La Chi bị người ta đoạt trước?”

“Đúng vậy, ta phái người đi mua, cho gia ba trăm vạn, người bán nói suy xét một chút, nói như vậy, tình huống này chúng ta sẽ tiến hành tăng giá lần thứ hai, kết quả ngày hôm sau chúng ta đi tìm người bán, hắn nói cho chúng ta thứ đó bị người khác lấy giá tám trăm vạn mua.”

“Chúng ta không còn cơ hội mua, ta dặn bọn họ dò là tin tức người mua Thanh La Chi, nhưng người bán tố chất rất tốt, không muốn lộ ra.”

“Sau đó chúng ta thanh toán cho hắn hai mươi vạn, hắn mới cho chúng ta tin tức của người mua.” Thiệu Song Song nói.

“Nghe nói người đó mua Thanh La Chi là vì cứu lão nhân nhà bọn họ.” Nói tới nơi này, Thiệu Song Song cảm thấy lấy linh chi cứu mạng chưa chắc sẽ có bao nhiêu tác dụng, nhưng mà đối phương vẫn chấp nhận tốn tám trăm vạn.

“Địa chỉ gửi ta, ta lập tức đi xem.” Khương Ninh nói, người mua mua để cứu mạng, chuyện này không nên chậm trễ, nếu tới chậm, Thanh La Chi bị dùng, như vậy hắn uổng công.

Thiệu Song Song không chậm trễ, lập tức gửi địa chỉ và tin tức kỹ càng tỉ mỉ cho Khương Ninh.

“Ta đưa ngươi đi.” Thiệu Song Song lấy chìa khóa xe.

“Không cần.” Khương Ninh chỉ nói như vậy, trực tiếp xoay người rời đi.

Thiệu Song Song há mồm muốn nói chuyện nhưng lại thôi. Mấy ngày hôm trước, lão thái thái người gặp người ghét, thiếu chút nữa hại chết nàng trong khu dân cư bị đưa vào bệnh viện trong đêm. Nàng rất khó không liên tưởng đến Khương Ninh, gần như có thể chứng minh là Khương Ninh làm.

Khương Ninh rất kỳ quái, hắn ngày thường kêu mình mua tài liệu, nhiều chỗ đáng ngờ, đối với người khác, Thiệu Song Song từ trước đến nay đều giải thích là dùng để nghiên cứu phát minh tân phẩm, nhưng nàng biết, tất cả những thứ đó chỉ là nhu cầu cá nhân của Khương Ninh. Bởi vì những tài liệu đó mỗi loại vô cùng quý hiếm, hoàn toàn không thể dùng để chế tác thuốc dùng toàn dân.

Nhưng mà nếu là Khương Ninh dặn dò, Thiệu Song Song vì đề cao hiệu suất sưu tập tài liệu, cố ý tốn lương cao, xây dựng một đoàn đội chuyên nghiệp, bên trong là nhân tài các ngành các nghề, cho nên mới có thể lấy tốc độ nhanh như vậy để thu thập tài liệu.

Thiệu Song Song lắc lắc đầu, không chú ý những chuyện này nữa, sau này Khương Ninh đưa ra yêu cầu, nàng làm theo là được. Huống hồ, sau này mình gặp đến chuyện bó tay không cách, có Khương Ninh ra tay cũng là một chuyện không tồi.

Thiệu Song Song rất thích cảm giác này, mình chỉ lo thao tác đưa con thuyền lớn tập đoàn Trường Thanh Dịch này theo gió vượt sóng, mặt sau có Khương Ninh làm hậu thuẫn.

……

Một giờ sau, Khương Ninh xuất hiện ở thành phố Nam. Hắn ẩn nấp thân hình, nhìn bệnh viện thành phố trước mắt, trực tiếp đi vào.

Khu tiêu hóa, phòng bệnh riêng.

Trên giường bệnh là một lão nhân, trên mặt có vẻ thống khổ, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, bên cạnh, một nam tử trung niên mang giày da ngồi đó.

Một bác sĩ tuổi rất lớn từ cửa đi vào, phía sau hắn là một bác sĩ tuổi trẻ đẩy xe con.

“Từ tổng, tới giờ tiêm cho lão gia tử.”

Từ tổng vẻ mặt chết lặng, ánh mắt thống khổ: “Bác sĩ.”

Hắn chỉ hô một chút, bác sĩ lập tức hiểu ý hắn, chợt khẽ lắc đầu. Ung thư tuyến tuỵ thời kì cuối, đâu thể cứu chữa, hôm nay tiêm, một mũi hơn vạn, cũng chỉ có thể hơi giảm bớt bệnh tình chuyển biến xấu, hoàn toàn không trị hết được.

Từ tổng thở dài trong lòng, chuẩn bị tiếp nhận hiện thực.

“Lại tiêm một mũi giảm đau đi.” Để cho cha bớt đau đớn là chuyện duy nhất hắn có thể làm bây giờ.

Bác sĩ tiêm xong rời đi.

Từ tổng biết không hy vọng nhưng hắn không cam lòng, hắn là đứa con nhỏ nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn, cha hắn thương hắn nhất, có gì tốt đều cho hắn, dạy hắn đối nhân xử thế, nếu không có cha hắn, hắn sẽ không có hôm nay. Bây giờ cha bị ung thư, đau đớn muốn chết, hắn chỉ có thể nhìn. Hắn có rất nhiều tiền, có thể làm được rất nhiều chuyện nhưng lại không cứu được cha hắn.

Trong cái hộp dưới chân hắn là linh chi hắn dùng nhiều tiền mua được, hắn nghe mọi người nói là linh chi có tác dụng cho nên mới dùng nhiều tiền mua, chỉ mong có thể cứu cha hắn một mạng.

Khương Ninh dựa vào vách tường, thần thức hắn đã phát hiện Thanh La Chi.

Trong phòng bệnh không có cameras, Khương Ninh tùy tay điểm ra pháp trận, ngăn cách tiếng động truyền ra bên ngoài. Hắn điều khiển thần thức, đánh tới nam tử trung niên, người được xưng là Từ tổng đó lập tức váng đầu.

Trên giường, lão nhân nhìn thấy nhi tử đột nhiên ngã, hắn giãy giụa muốn duỗi tay đỡ, đó là con hắn, hắn sống hơn sáu mươi tuổi, chết đã không phải chuyện đáng sợ, nhưng mà con trai còn nhỏ, không thể xảy ra chuyện.

Lão nhân muốn rung chuông, gọi hộ sĩ lại đây.

Lúc này, thần thức Khương Ninh lại động, làm cho lão nhân choáng váng.

Hắn bắn ra một viên đan dược, đan dược màu trắng xuất hiện ở trước mặt lão nhân, đây là đan dược chữa thương hắn mang theo bên cạnh, có thể tục mệnh. So với cái gọi là Thanh La Chi thì tốt hơn nhiều, lão nhân bị bệnh nan y, nội tạng suy nhược, viên đan dược này có thể bổ sung.
Bình Luận (0)
Comment