Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 223 - Chương 223: Ước Định Đặc Thù (2)

Chương 223: Ước định đặc thù (2) Chương 223: Ước định đặc thù (2)

Sân bóng bàn, Dương Thánh cầm vợt bóng chuyên dụng của nàng rời đi. Chỉ còn lại hai người Khương Ninh và Tiết Nguyên Đồng.

Sân thể dục vốn có không ít học sinh, bây giờ đồng loạt đi ra ngoài sân thể dục, sân thể dục vốn có chút ồn ào dần dần an tĩnh lại, ánh nắng ấm chiếu khắp sân thể dục.

Bên sân bóng rổ chỉ còn lại hai nhóm người tiếp tục chơi bóng, trên đài diễn thuyết có một nữ sinh đứng, xà kép nơi xa, mấy bạn học ngồi trên đó, phía nam sân thể dục, hoa viên nhỏ cành lá xuyên qua hàng rào sắt, cố gắng tràn vào trong sân thể dục, hai nam sinh chơi di động, hẳn là đang xài ké wifi.

Khương Ninh cũng không vội vã ra cổng trường, hai người chơi bóng bàn. Khương Ninh không dùng toàn lực, liên tiếp nhường Tiết Nguyên Đồng thắng mấy bóng, vì thế nàng cho rằng kỹ thuật của mình tiến bộ, càng vui vẻ. Bởi vì vận động, hai má Tiết Nguyên Đồng đỏ ửng, gương mặt như trẻ con cực kỳ vui vẻ. Ánh nắng xa xôi chiếu vào trên người nàng, khiến cho nàng trở nên rực rỡ lung linh.

“Khương Ninh, hôm nay có phải ta siêu lợi hại hay không?” Tiết Nguyên Đồng buông vợt bóng, dáng vẻ như muốn nói mau khen ta.

“Cực kỳ lợi hại, Dương Thánh hoàn toàn không phải đối thủ của ngươi.”

“Hì hì hì.” Tiết Nguyên Đồng cười: “Không đánh nữa, chúng ta đi sân thể dục một chút.”

Hai người đi đến sân thể dục, cũng không nói lời nào, lẳng lặng đi tới. Khương Ninh không có mục tiêu đi tới, không khỏi nhớ lại quá khứ, thật ra thì hắn thích tản bộ ở sân thể dục, tâm cảnh cũng vì thế mà thư hoãn. Trước đây hắn từ trên trấn đến Vũ Châu học, đối mặt hoàn cảnh lạ lẫm, trong lòng có chút trầm uất. Hắn thường một mình tới sân thể dục tản bộ, đi một hồi, phiền não phiền muộn sẽ tiêu tán rất nhiều, tâm tình hòa hoãn. Chỉ là trước đó là lẻ loi một mình chứ không phải như bây giờ, có một nữ sinh đi bên cạnh.

Hơi nóng trên trán Tiết Nguyên Đồng tản đi một chút, có một chút lạnh lẽo, nàng nắm quần áo, ngồi xuống cỏ. Khương Ninh dừng bước, cũng ngồi xuống, Tiết Nguyên Đồng dịch dịch qua, ôm lấy cánh tay hắn, đầu dán vào người hắn. Hai người ngồi sát bên nhau, trời không có chút gió, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, bóng dáng hai người dán chặt bên cạnh nhau.

Thật lâu sau, Tiết Nguyên Đồng nghiêng đầu trông lại.

Khương Ninh nhìn đôi mắt trong veo như nước hồ thu của nàng: “Khương Ninh, sau này ngươi muốn học đại học nào?”

“Đại học sao?” Trước kia Khương Ninh ở Hoài Thành, nhưng nơi đó, hắn cũng không hoài niệm.

“Có lẽ sẽ đi Lâm Châu.” Hắn nói.

“Có chút xa.” Tiết Nguyên Đồng nghĩ như vậy, sẽ cách mụ mụ rất xa, gương mặt nhỏ của nàng có chút rối rắm.

“Đúng vậy.”

“Khương Ninh, ngươi có sợ xa nhà hay không?”

“Không sợ.”

“Ta cũng giống vậy, ta cũng không sợ.” Tiết Nguyên Đồng nói.

Khương Ninh nhìn nàng một cái: “Ngươi sợ.”

“Hừ, ta không sợ!”

“Khoác lác nữa đi.” Khương Ninh không tin nàng.

Tiết Nguyên Đồng nhìn Khương Ninh, khuôn mặt nhỏ bỗng nhiên thay đổi một chút, nàng nói: “Khương Ninh, sau này ngươi đừng có quên ta nha.”

Không biết sao, Tiết Nguyên Đồng muốn nói như vậy.

Khương Ninh ngữ khí bình tĩnh: “Sẽ không quên.”

“Thật vậy chăng?”

“Ân.”

Khương Ninh cực kỳ tin tưởng, hơn hai trăm năm vật đổi sao dời, thương hải tang điền, hắn không quên, từ nay về sau cũng không sẽ quên.

Tiết Nguyên Đồng lại vui vẻ lên: “Chúng ta vỗ tay thề đi.”

Nàng duỗi tay ra, dán vào lòng bàn tay Khương Ninh, vừa chạm vào rồi rụt ra.

“Được, ngươi không được đổi ý.”

Khương Ninh nói: “Ấu trĩ.”

“Đây là ước định!” Tiết Nguyên Đồng nghiêm mặt nói.

Khương Ninh nhấc mũ áo khoác của nàng lên: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, ngươi còn chưa ăn gì! Chúng ta đi thôi.”

“Được, đi ngay, hôm nay ta mời.” Tiết Nguyên Đồng vỗ vỗ hầu bao.

Hai người đi ngang qua đường phố trước cổng trường, vừa khéo nhìn thấy ở sạp đồ chiên, đám người Mã Sự Thành ngồi vây quanh một cái bàn, đang nhanh chóng ăn.

Mã Sự Thành hô một câu: “Khương Ninh, tới ăn sao?”

“Không được.”

Hắn dẫn Tiết Nguyên Đồng rời đi.

Quách Khôn Nam cắn một miếng ‘cốt nhục tương liên’, nghi hoặc nói: “Hai người bọn họ đang yêu đương sao? Mỗi ngày ở bên nhau.”

Mã Sự Thành nói: “Không giống, nhưng mà quan hệ giữa bọn họ đúng là cực kỳ tốt, Khương Ninh vì ngồi cùng bàn với nàng, vứt bỏ ta.”

Vương Long Long nói: “Chẳng lẽ ta không tốt sao?”

Đan Khải Tuyền uống hai hớp trà sữa: “Long ca là huynh đệ tốt nhất của ta.”

Hắn không chỉ tùy tiện ăn đồ chiên, trà sữa cũng là Vương Long Long mời, có thể nói là quá tốt. Đan Khải Tuyền uống hai hớp trà sữa, có chút phiêu: “Đừng động Khương Ninh, nói cho các huynh đệ một chuyện lớn, nhiều nhất một tháng, ta sẽ có đối tượng!”

Vương Long Long vừa định nói, ngươi chuẩn bị thổ lộ với Bạch Vũ Hạ sao? Kết quả hắn thấy được ánh mắt của Quách Khôn Nam, sửa lời nói: “Ta đại biểu ta chúc phúc Tuyền ca!”

Giống như Mã Sự Thành, mấy người Thôi Vũ sôi nổi chúc phúc, nhìn thấu không nói ra, đạo lý đối nhân xử thế.

Đan Khải Tuyền vung tay lên: “Đến lúc đó ta thành, mời các huynh đệ đến đây ăn một chầu!”

Mấy người Mã Sự Thành thầm nghĩ, bữa cơm này phỏng chừng không ăn được.

Chỉ có Quách Khôn Nam cổ vũ: “Rượu của ta còn ở ký túc xá, ngươi thành thì lập tức mở ra.”

“Không hổ là huynh đệ ta!” Đan Khải Tuyền cảm thấy Quách Khôn Nam thật tốt.

Chủ nhật buổi sáng, Tiết Nguyên Đồng ngủ nướng. Khương Ninh rời giường sớm, buổi sáng hắn không ăn cơm, một đường đi vào cao ốc Vũ Châu. Cửa vào, một bảo vệ đang ngồi, đang chơi di động, nhìn Khương Ninh một cái, cái gì cũng không nói.
Bình Luận (0)
Comment