Chương 233: Ma thuật của Khương Ninh
Chương 233: Ma thuật của Khương Ninh
“Ăn ngon, dâu tây rất tươi.” Khương Ninh lại ăn một ngụm, nói: “Như thế nào, ngươi muốn ăn, không phải ngươi nói buổi chiều ăn cơm no, ăn không vô sao?”
Tiết Nguyên Đồng đôi mắt động một chút, sau đó sáng ngời, nàng trịnh trọng nói: “Khương Ninh, ta há là ngươi có thể vọng tự suy đoán?”
“Ngươi quá coi thường ta, xem thường ta, ta muốn ăn mập, khiến cho ngươi không thể xem thường ta!”
Khương Ninh:……
Tiết Nguyên Đồng được như nguyện ăn bánh kem.
Khương Ninh cắt cho Cảnh Lộ bên cạnh một khối, sau đó cho Bạch Vũ Hạ một khối, Đan Khải Tuyền chạy tới hàng phía sau ngồi, cho nên không có phần của hắn.
Các bạn học ăn bánh kem, nói chuyện phiếm với nhau.
Thẩm Thanh Nga đứng ở trên đài, lẳng lặng nhìn một hồi, nàng nắm microphone, nói: “Được, kế tiếp mời Khương Ninh lên sân khấu.”
Vừa nói dứt câu, Tiết Nguyên Đồng không màng bên miệng dính chocolate, nàng lấy từ trong hộc bàn ra mũ màu đen, đưa qua: “Đại ảo thuật gia Khương Ninh, cố lên nga!” Nàng nắm nắm tay cổ vũ Khương Ninh.
Khương Ninh cầm mũ ma thuật, đội ở trên đầu, hắn nhẹ nhàng giẫm một cái, lướt qua cái bàn che ở trước mặt, hắn mũi chân khẽ điểm trên mặt đất. Như vậy, Khương Ninh tới giữa phòng học, hôm nay hắn mặc quần áo màu đen, xứng với mũ màu đen, càng thêm trọn vẹn.
Thẩm Thanh Nga nhìn về phía Khương Ninh, gương mặt quen thuộc lại xa lạ, cho dù diện mạo hay khí chất đã hoàn toàn khác mùa hè.
“Hy vọng ngươi có thể nằm ngoài dự kiến của ta.”
Lần này tiệc tối Nguyên Đán, Thẩm Thanh Nga cũng không xem mọi người diễn tập, chỉ là tiệc tối Nguyên Đán của lớp, không cần chính thức như vậy. Thẩm Thanh Nga cũng không coi khinh Khương Ninh, cho dù tố chất thân thể hắn hay là thành tích học tập đều vượt qua tưởng tượng của Thẩm Thanh Nga. Ngược lại nàng còn chờ mong, Khương Ninh biểu diễn ma thuật, đại khái là bài poker hoặc là giấu tiền xu vân vân.
Không chỉ có Thẩm Thanh Nga, rất nhiều bạn học, bất luận nam nữ đều sôi nổi nhìn Khương Ninh. Bọn họ biết rõ ngày thường tuy Khương Ninh điệu thấp nhưng bản lĩnh thực lực vẫn phải có.
Khương Ninh lừng hướng bục giảng, mặt hướng các bạn học, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn vào mắt Tiết Nguyên Đồng. Tiết Nguyên Đồng cầm bánh kem, cũng học dáng vẻ Khương Ninh, nghiêng đầu nhỏ, hôm nay nàng búi hai cái bím tóc.
Khương Ninh vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng điểm, trong khoảnh khắc, phòng học đèn đuốc sáng trưng lập tức tối đen. Trong tầng này, lớp khác vẫn sáng đèn, chỉ có lớp 8 đèn tắt.
“Ngọa tào, cúp điện!”
“Cúp điện sao?”
“Không cúp điện, loa còn sáng đèn!”
Thoáng chốc, một ngọn lửa xuất hiện trong bóng đêm, ngọn lửa đó từ lòng bàn chân Khương Ninh sinh ra, sau đó như dây leo, theo quần Khương Ninh leo lên, vòng quanh bên người hắn.
“Má ơi, Khương Ninh tự cháy, mau lấy nước a!” Hồ Quân kinh hô.
Mã Sự Thành chụp hắn một cái, quát lớn: “Khờ, đây là ma thuật!”
Ngọn lửa quá soái, đặc biệt là ngọn lửa sáng ngời trong bóng đêm, cực kỳ hấp dẫn sự chú ý. Từng ngọn lửa như sợi dây leo, không ngừng từ dưới chân leo lên, bao trùm cả người Khương Ninh.
Tiết Nguyên Đồng nắm nắm tay nhỏ, sợ Khương Ninh chơi lớn, nàng mở sữa bò ra, nếu xuất hiện ngoài ý muốn, lập tức hất lên trên người Khương Ninh dập tắt lửa.
Ngọn lửa quanh thân Khương Ninh càng ngày càng nhiều, hắn bỗng nhiên vươn một bàn tay, nhẹ nhàng niết. Ngọn lửa xích hồng sắc quanh thân bỗng nhiên nứt ra, vô số hoả tinh phụt ra trong bóng đêm, gần như nhuộm đầy toàn bộ phòng học, chỉ trong nháy mắt, ánh lửa biến mất.
Mã Sự Thành sợ rụt người sau đó ngồi thẳng người dậy: “Mẹ, quá khốc!”
“Long Long, đây mới là nghệ thuật!”
Lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, trên tay Khương Ninh đột ngột xuất hiện một cái bình rượu.
Mã Sự Thành lập tức hiểu: “Chẳng trách có thể làm ra lửa, hắn dựa vào nhiên liệu trong bình rượu!”
Trận thế vừa rồi dọa Mã Sự Thành nhảy dựng, lúc này tự giác sờ soạng ra nguyên nhân.
Khương Ninh cầm bình rượu, vứt ra một dòng nước, hắn điểm ra linh hỏa, linh hỏa vừa tiếp xúc rượu, lập tức kéo dài ra ngoài, một đạo hỏa tuyến dài chừng bảy tám mét xuất hiện ở trước mặt chúng bạn học.
Khương Ninh nắm lấy ngọn lửa trường tuyến, đôi tay chia một cái, biến nó thành hai ngọn lửa, hắn nắm hai ngọn lửa, giống như cầm hai thanh ánh lửa chi kiếm.
Khương Ninh huy động hỏa kiếm, múa mấy cái, hỏa kiếm hẹp dài từ nơi xa đảo qua đỉnh đầu các bạn học. Ngọn lửa nhẹ nhàng đảo qua, khiến cho bong bóng trong phòng học nổ tung, vụn giấy màu sắc rực rỡ tuôn ra.
Lớp trưởng Hoàng Trung Phi xem ngây người, hoàn toàn quên khuyên Khương Ninh đừng phá hư tài sản lớp.
Cảnh Lộ nhìn chằm chằm Khương Ninh không chớp mắt, vừa rồi quá soái!
Dương Thánh luôn cảm thấy ma thuật này quá huyễn khốc, thao tác ngọn lửa, khó bao nhiêu a!
Hai kiếm lửa xuất hiện trong chớp mắt, sau đó biến mất không thấy.
Khương Ninh vứt ra mấy miếng rượu, ngón tay theo thứ tự điểm lên, từng ngọn lửa nở rộ trong không trung, cho đến cuối cùng mười hai ngọn lửa huyền phù bên người hắn.
Khương Ninh ngoắc ngoắc ngón tay, ngọn lửa hồng chuyển biến thành màu trắng, lửa vặn vẹo, biến ảo thành một con thỏ.
Khương Ninh nhẹ nhàng bắn ra, thỏ trắng nhảy dựng, nhảy tới trên bàn Tiết Nguyên Đồng.
“Oa!” Tiết Nguyên Đồng vui vẻ hỏng rồi, nàng tuổi con thỏ!
Khương Ninh theo thứ tự điểm hóa ngọn lửa, dần, thìn, mùi, thân, mười hai ngọn lửa biến ảo thành mười hai cầm tinh. Mười một cầm tinh vây quanh hắn, chỉ có con thỏ trắng đó một mình nhảy ở trên bàn Tiết Nguyên Đồng.
Tiết Nguyên Đồng muốn đụng vào lại sợ nóng bỏng tay.