Chương 232: Tiệc tối (7)
Chương 232: Tiệc tối (7)
“Mẹ nó.”
“Ta đánh cuộc với ngươi!” Đan Khải Tuyền nói.
Giữa phòng học.
Mã Sự Thành: “Khặc khặc khặc, xem ta trị ngươi!”
Dương Thánh nhìn chằm chằm hắn, nàng không nghĩ tới Mã Sự Thành động tác rất nhanh nhẹn, không hổ là người có thể biểu diễn võ thuật.
“Chỉ dựa vào ngươi?”
Mã Sự Thành vốn định đánh cuộc với nàng, thuận tiện rửa mối nhục xưa, nhưng mà Thẩm Thanh Nga tuyên bố bắt đầu thi đấu.
Hai người vây quanh một cái ghế, đi vòng.
Cuối cùng chỉ còn lại có một cái ghế, vòng vốn đã nhỏ, đi vòng quanh nó, Mã Sự Thành sắp hôn mê, tiếng chuông còn không có ngừng.
“Có phải ngươi cố ý hay không?”
“Cố tình để cho hai người chúng ta đi lòng vòng?”
Mã Sự Thành đang thất thần, tiếng chuông đột nhiên dừng lại, hắn trì độn nửa giây, Dương Thánh đã ngồi ở trên cái ghế duy nhất.
Dương Thánh nhìn hắn, cho hắn một cái khẩu hình: “Vô dụng!”
Sau khi trò chơi cướp ghế kết thúc, tiệc tối tiếp tục cử hành.
Quách Khôn Nam và Đan Khải Tuyền đi lên biểu diễn tướng thanh, tuy không khôi hài lắm nhưng đối với lớp trưởng Hoàng Trung Phi bây giờ thì chỉ cần là tiêu chuẩn bình thường thì hắn đã vừa lòng, các thầy cô sắp tới. Tuyệt đối đừng ra chuyện xấu a!
Sau đó lại có mấy tiết mục, cho đến Thẩm Thanh Nga hô lên: “Tiết mục tiếp theo, chúng ta chờ mong ‘vũ trụ bộ’ của Vương Long Long!”
Vừa dứt lời, hàng phía sau vang lên tiếng ồn ào: “Long ca cố lên!”
“Long ca, rốt cuộc chờ đến ngươi!”
“Long ca, ngươi giỏi nhất!”
Tuần trước, mấy người Mã Sự Thành mới được Vương Long Long mời ăn, bây giờ Vương Long Long lên sân khấu, bọn họ kêu tương đối ra sức, cỗ vũ cho hắn.
Vương Long Long nghe bọn họ kêu lên, trong lòng có chút cảm động, trên gương mặt bụ bẫm của hắn hiện ra vẻ tươi cười.
“Vây cánh của Long Long ta đã nhiều như vậy, ngày nào đó ta vung tay hô một cái thì có thể đuổi Hoàng Trung Phi ra khỏi vị trí!”
Vương Long Long không có nhảy qua bàn đi lên mà là một đường đi đến cuối dãy bàn, lúc này âm nhạc kính bạo vang lên, đó là âm nhạc phong cách tước sĩ. Vương Long Long đi về phía trước, từ khi hắn đi lên sân khấu, biểu diễn đã bắt đầu. Hắn khởi điểm bước bình thường, nhưng mà theo hắn đi lại, theo âm nhạc, bước chân hắn trở nên mơ hồ.
Bạn học trong lớp kinh hô: “Trời đất, hắn không đi, hắn đang trượt!”
Vương Long Long trượt được một nửa, thân hình cứng đờ, đột nhiên vặn vẹo một cái, giống như người máy, bỗng nhiên xoay một hướng. Phương hướng hắn hoạt động vẫn chưa thay đổi, bây giờ là đang trược ngược lại. Vương Long Long một bàn tay để ở thắt lưng, một cái khác để ở trên cổ, trước sau vặn vẹo, hắn nhìn về phía Mã Sự Thành ở hàng phía sau, trên mặt lộ ra vẻ tự tin, ánh mắt yêu dị quái dị!
“Ngươi thấy không, Mã ca, đây là nghệ thuật của ta!”
Nhưng, như vậy còn chưa đủ! Vương Long Long đổi một phương hướng, tiếp tục trượt tới.
Hoàng Trung Phi ngay từ đầu nhìn còn được, tuy rằng có chút kỳ quái nhưng tóm lại động tác của Vương Long Long vẫn đủ tư cách, biểu diễn ra cái loại nghệ thuật quái dị này.
Hoàng Trung Phi hơi an tâm một chút, kết quả phát hiện không thích hợp: “Vương Long Long, ngươi đi tới bên ta làm cái gì?”
“Giữa phòng học mới là sân khấu của ngươi!”
Vương Long Long một đường trượt đến trước bàn Hoàng Trung Phi, hắn ngón tay thủ sẵn dây lưng, trong mắt giấu kín dã tâm và khát vọng. Hắn lại đi tới trước một bước, bụng chống lên bàn. Cái bàn bị va chạm, hạt dưa kẹo trên bàn nhảy một chút. Mà vừa nhảy lên rốt cuộc không dừng nữa, Vương Long Long cứ như vậy, chống cái bàn biểu diễn nghệ thuật của hắn.
Theo động tác khoa trương của hắn, cái bàn trước sau run rẩy, xứng với gương mặt si cuồng của Vương Long Long, cách một cái bàn, Hoàng Trung Phi ác hàn.
“Đây là đang làm gì?”
Âm nhạc càng trào dâng, biên độ động tác của Vương Long Long càng lúc càng lớn, cái bàn rung động trước sau càng lúc càng lớn. MC Thẩm Thanh Nga nhìn hành vi bất nhã này, nhiều lần muốn kêu ngừng nhưng lại không nói nên lời.
Mấy người Mã Sự Thành vỗ bàn cuồng tiếu.
Đến khi Hoàng Trung Phi sắp không chịu đựng nổi nữa thì Vương Long Long liếm đầu lưỡi: “Lớp trưởng nho nhỏ, không đáng để lo!”
Vương Long Long trượt vũ trụ bộ của hắn rời đi.
Chờ đến Vương Long Long xuống sân khấu, Thẩm Thanh Nga thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn thoáng qua danh sách, còn dư lại một tiết mục cuối cùng, ma thuật của Khương Ninh. Thẩm Thanh Nga cũng không vội kêu, còn có một chuyện phải làm.
“Hồ Quân, ngươi chia bánh kem cho mọi người đi, một tiết mục cuối cùng, mọi người vừa ăn bánh kem vừa xem.”
Uỷ viên sinh hoạt Hồ Quân đi lên cắt bánh kem, Thẩm Thanh Nga, Đổng Thanh Phong cắt phụ.
Bánh kem rất lớn, nhưng đối mặt hơn năm mươi bạn học trong lớp học thì vẫn không đủ chia. Hồ Quân mới đầu cắt còn lớn nhưng càng về sau cắt càng nhỏ.
Chia đến Khương Ninh, Khương Ninh xua tay cự tuyệt, Hồ Quân cho rằng Tiết Nguyên Đồng cũng không cần, vì thế bỏ qua nàng. Tiết Nguyên Đồng chu cái miệng nhỏ, rầu rĩ không vui.
Lúc này, Khương Ninh mở ra hộp Thiệu Song Song cho hắn, lấy từ bên trong ra hai cái bánh kem, bánh kem kích cỡ không lớn, bốn tấc, một cái bánh kem vừa vặn đủ hai người ăn. Một cái là bánh kem dâu tây, một cái là chocolate mousse đen, bề ngoài không tồi.
Tiết Nguyên Đồng trông mong nhìn. Khương Ninh mặc kệ nàng, lấy dao ra cắt một khối, nếm một ngụm, hương vị còn được.
Tiết Nguyên Đồng mò qua, hỏi hắn: “Ăn ngon không, ta không ăn, ta chỉ hỏi một chút.”