Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 235 - Chương 235: Bắp Rang

Chương 235: Bắp rang Chương 235: Bắp rang

“Không được ăn.” Khương Ninh khuyên nhủ.

“Phải ăn.” Tiết Nguyên Đồng không nghe.

Khương Ninh nói: “Ngươi ngẫm lại buổi tối ngươi ăn bao nhiêu thứ?”

Hắn đẩy xe, kiểm kê: “Hơn phân nửa cái bánh kem, hai bình vượng tử, bốn miếng thịt khô……”

Tiết Nguyên Đồng hừ một tiếng: “Ngươi đừng nói, ta giận.”

“Ngươi giận đi.” Khương Ninh không nhường nàng.

Tiết Nguyên Đồng nghiêm túc nói: “Ta giận lên siêu đáng sợ.”

“Thật giả, đáng sợ cỡ nào?” Khương Ninh nhìn nàng.

Tiết Nguyên Đồng nhìn chằm chằm cửa hàng bắp rang ven đường, nói: “Bắp giận đến nổ tung sẽ biến thành bắp rang, ngươi đoán xem ta giận đến nổ tung sẽ làm ra chuyện gì?”

Khương Ninh nói: “Ngươi sẽ ăn luôn bắp rang.”

Sau đó Tiết Nguyên Đồng mè nheo mãi, Khương Ninh ngẫm lại vẫn mua cho nàng ăn.

Tiết Nguyên Đồng được như nguyện mua được bắp rang, Khương Ninh không mua. Tiết Nguyên Đồng bốc bắp rang ăn, cuối cùng do ăn quá nhiều, no đến khó chịu, nàng từ trên chỗ ngồi trượt xuống.

“Đêm nay ánh trăng rất đẹp, ta muốn tản bộ.” Tiết Nguyên Đồng nói.

Nàng xuống dưới đi với Khương Ninh một hồi, vẫn cảm thấy có chút no, đi như vậy cũng không phải biện pháp tốt, nàng quyết định vận động một chút.

Vì thế Tiết Nguyên Đồng đề nghị: “Khương Ninh, ngươi ngồi xe đi, ta đẩy ngươi!”

Vừa rồi nàng ngồi trên xe đạp tiêu sái, bây giờ đến phiên Khương Ninh trải nghiệm cảm giác này một chút, Tiết Nguyên Đồng là một người tri ân báo đáp, Khương Ninh đối xử tốt với nàng, nàng phải đối xử với Khương Ninh càng tốt hơn.

Khương Ninh nhìn dáng vẻ nhỏ xinh của nàng, nghi ngờ nói: “Ngươi được không?”

“Ngươi xem thường ta? Ta sức lực siêu lớn, hôm nay cho ngươi kiến thức một chút, ta muốn đẩy ngươi bay lên!” Tiết Nguyên Đồng khẩu xuất cuồng ngôn, tựa như đối với nàng, đây chỉ là một chuyện nhỏ cực kỳ bình thường.

Thấy nàng nghiêm túc như thế, Khương Ninh ngẫm lại hẳn là rất thú vị, vì thế hắn không hề thoái thác, thật ra thì hắn cũng muốn thử.

“Được, vậy ngươi đẩy đi.”

Khương Ninh cưỡi xe đạp, một chân thòng xuống.

Tiết Nguyên Đồng theo sau, đẩy xe, vừa phát lực, mũi chân Khương Ninh bay lên không, xe đạp leo núi chậm rãi tiến lên phía trước, không cần giẫm bàn đạp cũng có động lực, hắn trải nghiệm được cảm giác đi xe đạp điện là như thế nào.

“Khương Ninh, ta lợi hại hay không!” Tới đường ven sông, Tiết Nguyên Đồng bước bước nhỏ, thở phì phò, hưng phấn kêu.

Khương Ninh ngồi trên xe đạp leo núi, thích ý hứng gió đêm: “Không tồi.”

“Ngươi nhanh lên.”

“Được!” Tiết Nguyên Đồng dùng hết sức đẩy xe.

……

Buổi tối, Tứ Trung, ký túc xá nam.

Trong phòng nhỏ hẹp tràn ngập hương vị đặc hữu của ký túc xá. Quách Khôn Nam ngồi ở trên giường, vừa ngâm chân vừa nói chuyện với Hồ Quân: “Hôm nay tiệc tối Nguyên Đán, ma thuật của Khương Ninh rất soái!”

Hồ Quân tán đồng: “Đúng vậy, vốn ta cho rằng lớp trưởng đàn ghi ta đã đủ soái, kết quả không ngờ được là tới áp trục Khương Ninh lên sân khấu thì còn soái hơn nhiều.”

“Đặc biệt là mười hai cầm tinh, tuyệt, sao có thể làm được?”

“Lúc ấy ta xem, thiếu chút nữa quỳ xuống.” Hồ Quân khiếp sợ nói.

“Nếu ta có bản lĩnh đó, chắc chắn ta sẽ làm cho ngọn lửa biến thành con bò cạp, con rết, con cóc!”

“Khương Ninh lãng phí tài hoa của hắn!” Nói tới đây, Hồ Quân có chút hận này không tranh.

Quách Khôn Nam nhịn không được tưởng tượng trường hợp đó một chút, khóe miệng co rút, tán thưởng ý tưởng của Hồ Quân.

Hắn cảm thán: “Ma thuật chắc chắn có nguyên lý, ta xem những ma thuật trên TV cũng rất ngưu X, hoàn toàn không thể tưởng được làm được như thế nào, sau đó xem ảo thuật gia tự mình giảng giải ta mới hiểu, hóa ra cũng không khó.”

“Mà ma thuật của Khương Ninh, chắc chắn có liên quan đến chai rượu trên tay hắn, đúng rồi, còn có chiếc mũ đó, trước khi hắn lên sân khấu biểu diễn, ta nhìn thấy Tiết Nguyên Đồng đưa mũ cho hắn.”

“Sau đó trên bàn Tiết Nguyên Đồng, chắc chắn có nhiên liệu, con thỏ lửa mới xuất hiện trên đó.” Hắn tự nghĩ mình tìm được manh mối.

Hồ Quân nói: “Rất muốn học, quá huyễn khốc.”

Quách Khôn Nam nói: “Ta thích hai thanh kiếm lửa nhất, nếu học xong, chắc chắn có thể trang bức.”

“Đến lúc đó ta hỏi Khương Ninh một chút, rốt cuộc làm được như thế nào, nếu học xong, ta bộc lộ tài năng cho mọi người xem!”

Hai người kịch liệt thảo luận, lúc này Quách Khôn Nam cảm thấy thiếu thứ gì, hắn vừa quay đầu, Đan Khải Tuyền chơi di động. Rốt cuộc hắn biết thiếu thứ gì, thiếu giọng nói của Đan Khải Tuyền.

Trước đây trở lại ký túc xá, Đan Khải Tuyền luôn lên tiếng làm náo động bầu không khí. Nhưng mà hôm nay, rõ ràng là tiệc tối Nguyên Đán, vốn nên nói chuyện khí thế ngất trời, Đan Khải Tuyền lại nhìn chằm chằm di động, không tham gia nói chuyện!

Hôm nay Đan Khải Tuyền cực kỳ trầm mặc.

Quách Khôn Nam không quen hảo huynh đệ như vậy, vì thế hắn đổi đề tài: “Hồ Quân, ngươi cảm thấy tiệc tối hôm nay, tiết mục của nữ sinh nào đẹp nhất?”

Lời này vừa nói ra, Hồ Quân còn đang tự hỏi, Đan Khải Tuyền tựa như chó ngửi được mùi xương.

“Còn phải hỏi sao? Chắc chắn là Bạch Vũ Hạ, đẹp như không phải người?”

“Nàng đi lên biểu diễn vũ đạo, mẹ nó, có nhiều người chụp ảnh!”

“Bạch Vũ Hạ trang phục quần áo, vũ đạo tư thế, chắc chắn là đã được huấn luyện chuyên nghiệp!”

“Loại này, ta gọi là chuyên nghiệp!”

“Tiết mục của nàng chỉ có ma thuật của Khương Ninh mới miễn cưỡng so được, nhưng mà nếu phân cao thấp, ta vẫn chọn Bạch Vũ Hạ!”

Đan Khải Tuyền thao thao bất tuyệt, Quách Khôn Nam và Hồ Quân chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn.

Đan Khải Tuyền nói xong, ý thức được có chút không đúng, vừa rồi hắn xúc động. Quách Khôn Nam còn tốt, hảo huynh đệ biết hắn thích Bạch Vũ Hạ, nhưng Hồ Quân và những bạn học khác trong ký túc không biết a!
Bình Luận (0)
Comment