Chương 241: Cái gọi là kỳ phẩm?
Chương 241: Cái gọi là kỳ phẩm?
Tiết Sở Sở gật đầu đáp lại, trên mặt nàng có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, muốn lộ ra một nụ cười, rồi lại có vẻ rất gượng gạo, dường như là rất ít cười.
Khương Ninh không để ý đến nàng, mà nhìn về phía Tiết Nguyên Đồng, cảm thấy nàng có chút bay bổng: “Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?”
“Quên nói cho ngươi biết, ta mang theo kẹo hồ lô dâu tây dứa, cam.”
Hắn giống như làm ảo thuật, lấy ra ba xâu kẹo hồ lô, sở dĩ là ba xâu, đó là bởi vì mỗi lần Tiết Nguyên Đồng phải ăn hai xâu, khi Khương Ninh mua loại đồ ăn vặt này, dường như đã quen mua ba xâu.
Tiết Nguyên Đồng vừa thấy kẹo hồ lô, ánh mắt lóe lên, nàng lập tức kiêu ngạo nghiêng đầu qua:
“Mang theo kẹo hồ lô thì mang đi, ngươi cho rằng ta sẽ muốn ăn sao?”
“Ngươi quá đánh giá thấp muội muội Tiết Nguyên Đồng của ngươi rồi!”
Tiết Sở Sở ở bên cạnh thấy cảnh này, cảm thấy Tiết Nguyên Đồng thật sự rất khả quan...
Khương Ninh nói: “Nào, muội muội Tiết Nguyên Đồng, cho muội một xâu.”
“Được rồi, miễn cưỡng ăn vậy.” Nàng ngoài miệng nói như vậy, nhưng tốc độ trên tay nhanh đến dọa người, lấy được kẹo hồ lô, giống như sợ Khương Ninh đổi ý.
Khương Ninh chia cho Tiết Sở Sở một xâu, sau đó, một xâu còn lại đưa cho Tiết Nguyên Đồng.
Hắn có ăn hay không không quan trọng.
Tiết Nguyên Đồng thấy tay Khương Ninh không còn, nhịn đau đưa cho Khương Ninh một xâu.
Kết quả nàng ăn xong của mình, lại nhìn chằm chằm Khương Ninh ăn một miếng kẹo hồ lô, Khương Ninh dở khóc dở cười, đưa xâu kia cho nàng.
Ăn xong kẹo hồ lô, Khương Ninh mới vào bếp.
Sau khi Dì Cố nhìn thấy Khương Ninh, mỉm cười một cách hiền lành: “Vừa rồi nghe tháy động tĩnh của hai người, chờ một lát mới có thể nấu cơm xong, con và Đồng Đồng Sở Sở đến nhà chính chơi đi, ở đây sặc người.”
“Không cần con giúp sao?”
Hắn nhìn về phía bếp lò phía dưới, một người phụ nữ ba bốn mươi tuổi ngồi ở trước đống lửa.
Bình thường khi nhà Tiết Nguyên Đồng nấu cơm, phần lớn là dùng bếp gas, chỉ có làm một ít đồ ăn cứng, ví dụ như gà hầm, thịt bò hầm, lúc nấu cá lớn, mới có thể dùng nồi đất, bảo đảm hương vị chân thật nhất.
Nói như vậy, cần một người ở trong bếp điền củi nhóm lửa, vào mùa đông, phía trước bếp rất ấm áp.
Mỗi lần Khương Ninh nhóm lửa, Tiết Nguyên Đồng sẽ chen tới, cùng hắn sưởi ấm, còn có thể ném khoai lang vào.
Bởi vì năng lực khống chế lửa của Khương Ninh vô cùng xuất sắc, khoai lang không chỉ không bị nướng cháy, ngược lại đặc biệt thơm, mỗi lần Tiết Nguyên Đồng đều vui vẻ muốn chết.
“Không cần đâu, con đi chơi đi.” Dì Cố nói.
Đợi đến khi Khương Ninh rời đi, người phụ nữ ngồi trước bếp kia mới lên tiếng:
“Cố tỷ, đây là sinh viên thuê nhà của tỷ, xem ra không lớn tuổi lắm.”
“Đúng vậy, đứa nhỏ Khương Ninh này rất tốt, lúc trước ta nằm viện, nó bận trước bận sau, giúp ta rất nhiều.” Dì Cố nhắc tới Khương Ninh, biểu tình hiền lành, rất là hài lòng.
Đoạn thời gian trước, bà gặp phải tai họa bất ngờ, suýt nữa cho rằng cái nhà này sắp xong rồi, mình gãy xương nằm viện, thậm chí không dám nói với ông bà nội Tiết Nguyên Đồng.
Lúc nằm viện, Khương Ninh đã giúp đỡ, dì Cố nhớ tới bây giờ, từ lần nằm viện đó, dì nhìn ra cách Khương Ninh đối nhân xử thế vô cùng thành thục, giống như là mua giá đỡ gãy xương, biểu hiện còn tốt hơn những người trưởng thành bình thường.
Bà ấy rất hài lòng.
Nói xa một chút, thậm chí dì Cố còn nuôi Khương Ninh làm con rể, khuê nữ nhà mình và Khương Ninh ở cùng nhau, mỗi ngày đều cười hì hì, đó là con gái của bà, hơn ai hết bà hiểu rõ Đồng Đồng là đứa trẻ như thế nào, thích cái gì.
Chỉ là hiện tại hai đứa còn nhỏ, dì Cố không nên nói chuyện này quá sớm.
Tốt nhất là đợi đến khi hai đứa nhỏ tốt nghiệp trung học, gặp phụ huynh Khương Ninh một lần, quyết định chuyện này trước.
Về phần Tiết Nguyên Đồng có thể xứng đôi với Khương Ninh hay không, dì Cố có nghĩ tới, nhưng con gái nhà bà ấy rất thông minh, thành tích tốt, mọi thứ đều tinh thông, còn có một tay nấu nướng giỏi, duy chỉ có hơi tham ăn một chút.
Lòng dạ dì Cố không cao, chưa từng nghĩ tới việc gả Đồng Đồng cho một gia đình đại phú đại quý, dì ấy xem phim truyền hình, trong đại gia đình như vậy sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái.
Bà chỉ cần Đồng Đồng tìm một người đàn ông khỏe mạnh, có thể khiến con bé vui vẻ.
“Đứa nhỏ này không tệ, cao cao gầy gầy.” Hoa Phượng Mai nói: “Thành tích thế nào?”
“Đứng thứ tư lớp 4, cũng được.” Dì Cố nhắc tới chuyện này, cũng không cảm thấy gì.
Con gái nhà bà ngoại trừ lúc thi vào trung học phổ thông, cho tới bây giờ đều xếp thứ nhất, cho nên không quá quan tâm đối với thành tích của con nhà khác, so thành tích, Đồng Đồng nhà bà chưa từng thua.
Cho dù thành tích của Khương Ninh không tốt cũng không có gì, dựa vào thái độ đối nhân xử thế của Khương Ninh, về sau làm cái gì cũng sẽ không kém.
Hoa Phượng Mai nghe xong: “Vậy không tệ nha.”
Bà thấy vẻ mặt Cố tỷ, thật ra trong lòng có chút hối hận, hối hận vì không thuê nhà Cố tỷ sớm một chút.
Thời gian hai người gả đến Tiết thôn chênh lệch không nhiều lắm, hơn nữa hai nhà ở không xa, bình thường cùng nhau qua lại, tình cảm tốt lên.
Chỉ là vận mệnh hai nhà có chút không tốt, mấy năm trước chồng Cố tỷ sinh bệnh qua đời, cũng may người đàn ông kia có chút bản lĩnh, mua hai căn nhà trệt ở gần Vũ Châu.