Chương 240: Hương này có kỳ hiệu (2)
Chương 240: Hương này có kỳ hiệu (2)
Linh quang tráo mặt ngoài cực kỳ trơn trượt, cho dù viên đạn bắn vào cũng sẽ tự động lệch hướng, không thể tổn thương chút nào.
Như vậy, phi hành ở trên trời sẽ không sợ đụng vào chim vân vân.
Khương Ninh thở phào nhẹ nhõm, linh mộc chu trước mặt biến mất trong nháy mắt, đây là ẩn nấp trận pháp, không chỉ có thể tránh bị nhìn thấy, thậm chí có thể tránh được radar ra quét.
Khương Ninh nghiên cứu một hồi, giải trừ linh quang tráo bên ngoài thuyền gỗ.
Hắn đưa tay hút linh mộc chu, thuyền gỗ lớn ba mét lập tức thu nhỏ, cuối cùng chỉ lớn chừng bàn tay, giống như mô hình thuyền gỗ mua trên mạng.
Khương Ninh thưởng thức một lát.
Linh mộc chu là pháp khí, cũng không phải bản mạng pháp bảo của Kim Đan tu sĩ, cho nên cho dù biến lớn cũng chỉ có chừng 3 mét.
Mà tới Kim Đan Kỳ, một ít pháp bảo lợi hại có thể biến ảo cực kỳ khổng lồ, thậm chí dài trăm mét, nặng vạn tấn thậm chí mấy vạn tấn. Hình thể trọng lượng như thế, cho dù phi hành với vận tốc âm thanh cũng đủ để tạo thành sức phá hoại lớn.
Khương Ninh thưởng thức linh mộc chu một hồi, hắn buông thần thức ra một trăm mét xung quanh, đi đến đình viện, tiện tay thu xe đạp leo núi vào nhẫn trữ vật.
Biệt thự này là một trong số những biệt thự nằm ở địa thế tốt nhất trong khu vực này, thần thức tra xét, không ai nhìn qua bên này.
Khương Ninh ném linh mộc chu ra, thuyền gỗ dài hơn 3 mét huyền phù ở không trung. Hắn dẫm ra một bước, bước lên thuyền gỗ, giống như đất bằng, cực kỳ ổn.
Khương Ninh chân đạp thuyền gỗ, đưa linh lực vào, quanh thân thuyền gỗ sáng lên từng đường cong huyền diệu, giống như dây điện phức tạp.
Thuyền gỗ màu xanh lơ và Khương Ninh chậm rãi biến mất trong đình viện.
“Khởi!”
Linh mộc chu xông thẳng phía chân trời, lấy tốc độ cực nhanh xông lên đám mây, sau đó xuyên qua tầng mây.
Khương Ninh đứng trên thuyền gỗ, linh chu tự mang linh quang tráo, ngăn cách phong áp, vững như thành đồng.
Phía dưới là Hổ Tê Sơn và Thanh Vũ Hồ nhỏ bé với kiến trúc rậm rạp của thành phố Vũ Châu.
Hắn không ngừng đưa linh lực vào thuyền gỗ dưới chân, trải nghiệm tốc độ của thuyền gỗ.
“Với linh lực hùng hậu của ta bây giờ, khuynh tẫn toàn lực, linh chu đại khái mỗi giây một trăm bảy mươi mát.” Khương Ninh yên lặng tính.
Một giây một trăm bảy mươi mét, mỗi giờ đại khái là hơn sáu trăm kilomet, tốc độ hơi chậm hơn máy bay dân dụng bình thường một chút, nhưng so với một số máy bay dân dụng nhỏ thì nhanh hơn.
Mấu chốt là linh mộc chu càng linh hoạt, Khương Ninh dẫm chân một cái, linh mộc chu vốn đang bay nhanh lập tức ngưng lại, lơ lửng trên không trung, giống như chim ruồi.
Quán tính mạnh mẽ không ảnh hưởng đến Khương Ninh, hắn vẫn không chút sứt mẻ.
“Nếu đổi thành một người bình thường ngồi trên này thì sợ là không thể ngừng như vậy được.” Khương Ninh thầm nghĩ, hắn luyện thể, thể chất đã vượt qua nhân loại, hơn nữa linh chu tự có trận pháp giảm bớt mới dám chơi như vậy.
“Có thể ưu hoá trận pháp linh chu một chút, như vậy cho dù ngừng nhanh cũng sẽ không làm tổn thương đến người khác.”
“Hẳn là Tiết Nguyên Đồng còn chưa từng bay?”
Chợt, Khương Ninh phát hiện hắn suy nghĩ nhiều, phỏng chừng Tiết Nguyên Đồng chết cũng không dám ngồi tàu bay này, sợ là sẽ sợ đến khóc.
Nghĩ đến hình ảnh như vậy, Khương Ninh cảm thấy buồn cười.
Linh chu đổi một phương hướng, bay về phía đê sông, dưới tốc độ như vậy, mấy chục giây sau đã đến đê sông.
Khương Ninh tìm một chỗ không người, từ trên thuyền gỗ xuống.
Hắn tu vi quá thấp, thần thức chỉ có thể công kích đơn giản, tạm thời không làm được che chắn ý thức người khác với phạm vi lớn, cần phải điệu thấp một chút.
Khương Ninh lấy xe đạp leo núi từ nhẫn trữ vật ra, ngồi xe về nhà thuê.
Khương Ninh lái đến trước nhà trệt, phát hiện trước cửa nhà Tiết Nguyên Đồng, có một chiếc xe điện màu đen.
Hắn thấy hơi kỳ lạ, phải biết rằng xe điện nhà Tiết Nguyên Đồng không phải màu này.
Chẳng lẽ dì Cố đổi xe điện rồi?
Nhưng xe điện này hơi cũ, e là đã ba năm năm rồi, hơn nữa còn không đẹp.
Thần thức của hắn đảo vào trong phòng, phát hiện điều khác thường, trong nhà Tiết Nguyên Đồng có hai người khách tới.
Ngược lại điều làm Khương Ninh kinh ngạc, ở lại nhà Tiết Nguyên Đồng mấy tháng, thật đúng là chưa từng thấy khách qua đường đến nhà nàng.
Khương Ninh đi vào trong sân, Tiết Nguyên Đồng đứng bên hồ đánh răng.
“Khương Ninh ngươi đã trở lại!”
“Ngươi về thật đúng lúc, trùng hợp quá, ta vừa mới thức dậy.” Tiết Nguyên Đồng lẩm bẩm.
“Đánh răng cẩn thận vào, bọt chảy ra rồi.” Khương Ninh nhắc nhở.
Sau đó, hắn nhìn về phía một nữ sinh ở cửa phòng bếp.
Nữ sinh khoảng mười lăm tuổi, một mét sáu lăm, rất gầy, dung mạo xinh đẹp, giữa hai lông mày có một chút bướng bỉnh, làm cho người ta cảm giác rất đặc biệt.
Khương Ninh quét mắt nhìn quần áo của nàng, áo bông bình thường, kiểu dáng rất bình thường, trên mặt không có bất kỳ dấu vết mỹ phẩm nào.
Nàng đang cầm một quyển sách tiếng Anh nho nhỏ, nhìn ra là một nữ sinh rất chăm chỉ.
“Khương Ninh, Khương Ninh, đây là Tiết Sở Sở ở thôn chúng ta.” Tiết Nguyên Đồng phun ra một ngụm nước, giới thiệu với hắn.
“Sở Sở, đây chính là Khương Ninh mà ta nói với ngươi, là người rất tốt.” Tiết Nguyên Đồng cười như một tên ngốc: “Hắn là tiểu dệ của ta, ta bảo hắn làm gì thì hắn sẽ làm đó.”
Khương Ninh đầu tiên là nhìn xuống Tiết Nguyên Đồng một cái, sau đó mỉm cười với Tiết Sở Sở.