Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 252 - Chương 252: Đi Đường Không Có Mắt?

Chương 252: Đi đường không có mắt? Chương 252: Đi đường không có mắt?

“Ngươi nói như vậy cũng không được, hai mươi.” Mạnh Quế hoàn toàn không tin hắn chỉ kiếm hai đồng tiền, nếu không phải Mạnh Quế không có mở mạng, lại muốn lập tức có bao tay dùng, chắc chắn hắn sẽ lên mạng mua.

Buổi tối trở về, hắn muốn chơi di động, cần phải có loại bao tay công nghệ cao này.

Thẩm Húc thấy Mạnh Quế như vậy, hắn cũng không tức giận, mà lấy từ trong quần áo ra một gói thuốc lá, hắn rút ra một điếu đưa cho Mạnh Quế trước mặt tất cả bạn học trong lớp.

“Huynh đệ, tới một điều.” Dáng vẻ hắn như người trong xã hội.

“Không được không được.” Mạnh Quế cự tuyệt.

“Cầm đi.” Thẩm Húc nhét thuốc lá lên lỗ tai Mạnh Quế, sau đó cực kỳ quen thuộc ôm lấy cổ hắn: “Huynh đệ, ngươi đừng nói giá, chúng ta giao cái bằng hữu.”

Mặt sau, tứ đại vị trí, Thôi Vũ nói: “Thẩm Húc thật là ngưu, trực tiếp đưa thuốc lá, chuyện này nếu như bị chủ nhiệm lớp chúng ta biết, như vậy hắn chết chắc.”

Ở tuổi này, người hút thuốc lá tương đối ít, làm như vậy rất là khác người.

Quách Khôn Nam nói: “Đúng là có chút kiêu ngạo, thuốc lá có gì tốt mà hút? Ta chưa bao giờ hút thuốc.”

Thôi Vũ nói: “Trang bức thôi, học sinh đứng đắn ai hút thuốc a?”

Nhưng mà nhìn thấy Mạnh Quế lấy thuốc, trong lòng Thôi Vũ mừng thầm, hắn và Mạnh Quế giống nhau, đều thích Giang Á Nam, bây giờ Giang Á Nam không ở đây, đến lúc đó tìm cái cớ, nói chuyện Mạnh Quế hút thuốc cho Giang Á Nam, xem hắn còn tranh Giang Á Nam với mình như thế nào?

Chắc chắn Giang Á Nam sẽ cho rằng Mạnh Quế không phải người tốt, Mạnh Quế còn không ra rìa sao?

Uỷ viên sinh hoạt hàm hậu thành thật Hồ Quân nói: “Ta từ nhỏ đã không thích người hút thuốc, trước kia xem một đề tài nói về sự nguy hại của cây thuốc lá, còn có thảm trạng của những người bệnh đó, đúng là đáng sợ.”

“Bao gồm ta bây giờ, nhìn thấy bên người có người hút thuốc ta đều nín hơi đi ra xa, bảo đảm không hút vào một chút khói thuốc nào.”

Mã Sự Thành nói: “Quân ca còn sợ khói thuốc sao?” Hắn tuy rằng không hút thuốc lá nhưng cũng không quan tâm người khác hút hay không.

Hồ Quân nghe Mã Sự Thành nói như vậy, khinh thường ngắm hắn một cái, mang theo chính nghĩa đường hoàng nói: “Ta không phải sợ khói thuốc mà là ta muốn có một lá phổi khỏe mạnh, lỡ có ngày nào, ta hiến lá phổi khỏe mạnh của mình đi tạo phúc cho người khác!”

Ánh mắt Mã Sự Thành nhìn hắn lập tức trở nên không giống, không nghĩ tới Quân ca còn có chí hướng bực này, cách cục thật sự là cao a!

Quách Khôn Nam tán dương: “Quân ca là người có đại chí hướng.”

Thôi Vũ tuy cảm thấy đầu óc Hồ Quân có chút không bình thường nhưng trên xã hội có loại người này đúng là chuyện tốt, hắn cũng khen ngợi.

Hồ Quân hưởng thụ ánh mắt của mấy người, trong lòng sinh ra một chút đắc ý, cái gì kêu là vĩ đại? Đây là vĩ đại!

Hy sinh chính mình, thành tựu người khác!

Vương Long Long bỗng nhiên hô: “Quân ca, ngươi hồ đồ a!”

“Nếu phổi của ngươi quyên cho người hút thuốc thì sao?”

Nụ cười của Hồ Quân cứng đờ, mẹ nó Vương Long Long ngươi có thể bớt tranh cãi lại hay không?

……

Thẩm Húc thành công bán bao tay với giá hai mươi ba đồng cho Mạnh Quế, lúc này hắn cầm tiền Mạnh Quế đưa, khinh phiêu phiêu nhìn bạn học lớp tám.

Trong lòng có cảm giác trên cao nhìn xuống, những người này còn đang dựa vào cha mẹ cấp sinh hoạt phí, mà mình đã một mình kiếm tiền, cái này kêu cái gì?

Đây là bản lĩnh.

Hắn nhìn những bạn học khác, giống như nhìn tiểu bằng hữu, thành tích tốt có ích lợi gì?

Ta tuy rằng thành tích kém nhưng ta có thể kiếm tiền, sau này có thể kiếm càng nhiều tiền!

Hơi so sánh một chút, biết ngay ai cách cục lớn, chờ sau này tiền nhiều, lại mời hai tiểu đệ, để cho bọn họ bán hàng giúp mình, chẳng phải càng uy phong?

Học tập tốt có thể tính là bản lĩnh gì, kiếm tiền mới là!

Mang theo ý tưởng này, Thẩm Húc chuẩn bị rời đi, hôm nay phong thủy lớp tám không được, chỉ bán được một đơn, kiếm lời tám đồng, nhưng mà đủ cơm chiều rồi.

Phía tây phòng học, Miêu Triết nhét điện thoại vào trong hộc bàn, vừa rồi hắn nhìn thoáng qua thời gian, cách vào học còn có một phút.

Tiết tự học buổi tối, một tiết cuối cùng, không có lão sư trông coi, chỉ có lớp trưởng Hoàng Trung Phi tọa trấn.

Lúc này thích hợp đi WC, trở về muốn một hồi không sao, còn có thể hưởng thụ vườn trường an tĩnh bên ngoài một chút.

Miêu Triết tính toán kế hoạch, hắn nghiêng người, gian nan đi qua khe hở nhỏ sau bàn học, đi qua người Bàng Kiều.

Miêu Triết vừa rời khỏi vị trí của hắn, lập tức sinh long hoạt hổ.

Hắn sốt ruột đi WC, vài bước chạy lên bục giảng, lướt qua Thẩm Húc đang cõng túi, chạy tới cửa.

Mà vừa lúc này, cửa phòng học bỗng nhiên có một nữ sinh xa lạ đi vào, tướng mạo trung thượng.

Miêu Triết đã không kịp phanh lại, đối mặt nữ sinh sắp bị mình đụng phải, hắn theo bản năng khẩn cấp tránh qua, cánh tay như là chuột túi, cuộn trong người.

Miêu Triết cao đại khái một mét sáu tám, hơi chút hơn nữ sinh một chút, chính diện đụng vào, cánh tay lập tức đụng trúng chỗ không nên đụng.

Nữ sinh đó bị đâm cho lui về sau một bước, sợ hãi kêu ra tiếng!

Miêu Triết ngẩng đầu thấy rõ mặt nữ sinh, không phải lớp bọn họ, hắn bực bội nói: “Ngươi là lớp nào, đi đường không nhìn đường sao!”

Nữ sinh không trả lời mà nhìn về phía Thẩm Húc trên bục giảng.

Sắc mặt Thẩm Húc trầm xuống, nữ sinh ở cửa là bạn gái hắn.
Bình Luận (0)
Comment