Chương 253: Kinh thần đánh một trận!
Chương 253: Kinh thần đánh một trận!
Mẹ nó, bạn gái bị nam nhân khác chạm vào ngay trước mặt hắn, hắn có thể nhịn sao?
Không nhịn nổi!
Cấp hai Thẩm Húc là du thủ du thực, giống như Đặng Tường lần trước tới lớp tám đánh Đan Khải Tuyền, cùng là du thủ du thực.
Trong khoảng thời gian này, chỉ vì kiếm tiền mới cười ha hả bán đồ, lúc này bạn gái bị người chạm vào, hắn lập tức lộ ra bản tính.
“Cùng lắm thì sau này không bán đồ ở lớp tám!”
Thẩm Húc buông ba lô, mặt giận dữ, bước nhanh đi đến sau lưng Miêu Triết.
Hắn đi lên nhắm vào cái ót Miêu Triết, vả một cái, cả giận nói: “Mẹ nó, đi đường không có mắt à?”
Phòng học, hàng sau, Thôi Vũ thấy như vậy, vội vàng vỗ vỗ mấy người ngồi bên cạnh, trong miệng không ngừng lặp lại: "Ta siêu, ta siêu, ta siêu a!"
"Hắn động Miêu Triết rồi!" Thôi Vũ vừa khiếp sợ lại vừa kinh hỉ, vui vẻ tới không khỏi quá đột nhiên!
So với người khác, Thôi Vũ biết rõ Miêu Triết là người như thế nào?
Phải nói trong số những người không thể chọc trong lớp tám, hạng nhất chính là Khương Ninh, Khương Ninh là ông vua không ngai trong lớp tám.
Như vậy mấy vị tiếp theo theo thứ tự là Ngô Tiểu Khải, Tống Thịnh, Bàng Kiều, Miêu Triết.
Mấy người đó một khi chọc tới ắt sẽ gặp hậu quả nghiêm trọng!
Mà Thẩm Húc là người Thôi Vũ hắn không ưa, quả nhiên chọc tới Miêu Triết.
Lúc này, Thẩm Húc tát Miêu Triết một cái, toàn bộ lớp học giống như một cái máy lớn, trong nháy mắt ngừng vận chuyển, tất cả mọi người nhìn tới cửa lớp học.
Miêu Triết bị đánh một cái, hắn đã căn cứ tiếng nói biết rõ người động thủ là ai.
Là cái tên bán hàng rong đó.
Miêu Triết sắc mặt âm trầm, chậm rãi quay đầu, đối mặt gương mặt bướng bỉnh của Thẩm Húc.
"Nhìn mẹ mày? Ngươi đụng vào bạn gái ta, hôm nay không giải thích rõ thì đừng hòng bước ra cái cửa này!"
Thẩm Húc đã bỏ đi nụ cười ngụy trang hàng ngày, biểu hiện ra dáng vẻ lưu manh.
"Giải thích?"
Miêu Triết phun ra hai chữ, cái trán nổi gân, tựa như tia chớp xuất ra một trảo, "Bá" một cái cào lên mặt Thẩm Húc.
Hàng sau, Vương Long Long cả kinh nói: "Mẹ nó, Phật Sơn Vô Ảnh Trảo!"
Thôi Vũ nhìn một màn này, vừa hả giận, lại có chút căm tức.
Hả giận là Thẩm Húc bị bắt, căm tức là lúc trước chính hắn cũng bị Miêu Triết cao như vậy. . .
Trước phòng học.
Thẩm Húc bị cao một cái, cảm thấy khó tin, bao lâu?
Bao lâu không ai dám ra tay với hắn rồi, lần nào đánh nhau không phải hắn đơn phương đạp người khác?
Chợt, Thẩm Húc giống như vương giả bị xúc phạm tôn nghiêm. Hắn đột nhiên một quyền đập về phía Miêu Triết, thùng thuốc súng từ đó nổ, một hồi đại chiến bắt đầu rồi!
Hai người đánh thành một đoàn trước phòng học lớp tám!
Học sinh lớp tám trợn mắt ngoác mồm nhìn.
Hàng sau, Quách Khôn Nam nhìn hai người đánh nhau, dò xét nói một câu: "Có cần đi can ngăn hay không?"
Suy cho cùng Miêu Triết là người trong lớp mình, bị người lớp khác đánh ngay trước mặt nhiều người trong lớp học như vậy, sau này chẳng phải là lớp tám bọn họ sẽ kém người một bậc à?
Thôi Vũ nói: "Chưa chắc Miêu Triết sẽ thua."
Hắn và Miêu Triết đối diện mấy lần, một lần không có chiếm được tiện nghi, Thôi Vũ tự nhận là vẫn có chút thiên phú đánh nhau.
Chẳng biết tại sao, lúc trước chơi đùa với Miêu Triết, không tránh khỏi móng vuốt của Miêu Triết! Hơn nữa dạ tiệc nguyên đán, Bàng Kiều cường thế biểu hiện, Miêu Triết có thể đánh ngang tay với Bàng Kiều hơn 80kg, đủ để thấy năng lực đánh nhau của hắn không kém.
Hôm nay trưởng lớp Hoàng Trung Phi xin nghỉ, cộng thêm Miêu Triết nhân duyên cực kém, tuy chiến thế to lớn nhưng trong lớp học vẫn không người tiến lên ngăn cản, ngay cả khuyên một câu cũng không.
Lúc này, chuông vào học vang lên, tiếng chuông du dương, giống như hành khúc trợ thế cho hai người đọ sức.
Trước phòng học, trong chiến đoàn, Thẩm Húc và Miêu Triết theo cửa phòng học một đường đánh lên bục giảng, lại đánh đến sau bàn.
Bạn học hàng trước đứng lên nhìn, bạn học hàng sau bị che tầm mắt.
Vương Long Long nóng nảy nói: "Còn nói gì nữa? Mau đi xem!"
Hắn vội vàng tìm một vị trí tốt, một đám người hàng sau cũng đứng lên duỗi đầu quan sát.
Không khí hiện trường cực kỳ nổ tung, giống như minh tinh bắt đầu diễn xướng.
Hàng trước, phía nam, Tiết Nguyên Đồng nhìn động tĩnh trước mặt, nàng nói với Khương Ninh: "Bọn họ đánh nhau."
Tiết Nguyên Đồng nói những lời này, ánh mắt nhìn chăm chú Khương Ninh.
Lúc trước nàng ghét đánh nhau nhất, nhất là trong lớp học, năm trung học đầu tiên, bình thường trường hợp như vậy nàng sẽ bị vạ lây, đụng đổ cái bàn, rớt sách, bể ly nước vân vân.
Nhưng bây giờ không có không an toàn như trước kia, ở bên cạnh Khương Ninh, cho dù người khác đánh lợi hại như thế nào đi nữa thì nàng cũng sẽ không bị vạ lây.
"Đúng vậy, đánh nhau." Khương Ninh cũng rất bình thản.
Vị trí trong phòng học của hắn còn được, có thể quan sát hai người đánh nhau, ngay cả biểu cảm trên mặt bạn gái Thẩm Húc ở cửa phòng học cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đan Khải Tuyền quay đầu nhìn nhìn Khương Ninh, Bạch Vũ Hạ cũng quay đầu, hôm nay trưởng lớp xin nghỉ, sợ rằng không ai có thể quản.
Mã Sự Thành ngồi phía sau chơi game cũng bị kinh động, hắn ngẩng đầu nhìn đám người trước mặt mình, nhíu mày.
Trước mặt, Vương Long Long đang ngồi ở trên bàn vây xem chú ý tới hắn, vội vàng hô: "Mã ca, Mã ca, quá tốt, cắn rồi!"
"Thứ gì?" Mã Sự Thành nãy giờ tập trung chơi trò chơi, chỉ biết bây giờ trong lớp hỗn loạn, hoàn toàn không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.
"Miêu Triết và Thẩm Húc đánh nhau, oa thú! Thất Tinh Đường Lang Quyền, Thẩm Húc sử xuất một cái Thất Tinh Đường Lang Quyền!"