Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 254 - Chương 254: Kinh Thần Đánh Một Trận! (2)

Chương 254: Kinh thần đánh một trận! (2) Chương 254: Kinh thần đánh một trận! (2)

"Trời ạ, Miêu Triết bị đánh trúng, Miêu Triết hắn còn ổn không ? Miêu Triết đứng lên a!" Vương Long Long nắm quả đấm, cánh tay run rẩy.

"Miêu Triết không có ngã, Miêu Triết dùng tuyệt chiêu của hắn, Phật Sơn Vô Ảnh Trảo, trảo này nhanh như thiểm điện, lại giống như là thuỷ triều, liên miên bất tuyệt, một chiêu tiếp lấy một chiêu, Thẩm Húc hoàn toàn không cách nào chống đỡ, mắt thấy thế cục sắp bị nghịch chuyển."

Mã Sự Thành nghe vẻ mặt mộng bức: "Chuyện gì xảy ra?"

"Mã ca, không còn kịp rồi, ta giải thích cho ngươi!"

Vương Long Long tiện tay rút ra một quyển sách, cuốn thành micro: "Chẳng lẽ Thẩm Húc sắp không được, ở thời khắc kinh hiểm này, Thẩm Húc bỗng nhiên đá ra Nam Sơn Nhất Cược, cái gọi là Nam Sơn Nhất Cước, một cước đá ra, toàn bộ viện dưỡng lão Nam Sơn run run!"

"Miêu Triết hắn không chút hoang mang, hai trảo thành hình Thái Cực, mẹ nó, hắn kết ấn rồi, hắn muốn làm gì?"

"Trời ơi, hắn dùng ra chiêu cuối. Phật Sơn Vô Ảnh Trảo, trảo ảnh đầy trời, hóa một cước đó thành vô hình."

Giọng nói của Vương Long Long truyền vang toàn bộ hàng sau, mọi người đồng loạt quay qua nhìn hắn.

Thẩm Húc và Miêu Triết đã sắp đánh tới máy lọc nước, Vương Long Long nắm lấy cơ hội tiếp tục giải thích: "Thẩm Húc một cước đá vào tấm bảng đen trên tường, đây là cái gì ? Chẳng lẽ đúng là Phật Nhảy Tường trong tin đồn?"

"Nhưng một cước này đá trật rồi!"

"Thẩm Húc vẫn không phải là đối thủ, lúc này Thẩm Húc bỗng nhiên hô to một tiếng, trong tay nhật nguyệt hái tinh thần, thế gian không người như ta! Trong một sát na, khôi giáp dũng sĩ phụ thể, trong nháy mắt biến thân đế vương khôi giáp!"

"Thẩm Húc chỉ công không thủ, đánh Miêu Triết liên tục bại lui!' ‌

Mã Sự Thành khó hiểu: "Long Long, ngươi giải thích thứ gì?"

Vương Long Long biến sắc, Mã ca không thích cái này?

Hắn cầm micro, đổi phương thức giải thích, trong nháy mắt giọng nói hắn trở nên trầm thấp: "Miêu Triết và Thẩm Húc chiến tới bên bục giảng, đại đạo đều ma diệt, chư thiên vạn đạo bị bọn họ giẫm ở dưới chân, một trảo xuất ra, ngàn vạn thế giới sinh sinh diệt diệt!"

"Ai ở phía cuối con đường thành tiên, nhìn thấy Miêu Triết đạo thành không!"

Quách Khôn Nam nói: "Quá giả, không chân thật, không kích thích, ta muốn duy mỹ một chút."

Vương Long Long: "Miêu Triết một tay phủ trên mặt Thẩm Húc, xẹt qua da thịt hắn, Thẩm Húc mắt hạnh hơi khép hờ, hắn duyên dáng kêu to một tiếng, hà hơi như lan, ai u, ngươi làm gì vậy?"

"Gặp phải vưu vật bực này, Phật cũng sẽ động tâm, Miêu Triết nghiêng người mà lên, đang muốn nhất cử bắt lại, Thẩm Húc bỗng nhiên anh anh giãy giụa, Miêu Triết vui đến quên cả trời đất, cho là Thẩm Húc đã nhượng bộ cho hắn, hắn cười hắc hắc. . ."

Trên bục giảng, Thẩm Húc nghe mà lửa giận bùng lên, rút lui ra, đánh cũng không đánh, quay qua nhìn Vương Long Long gầm lên: "Ngươi đừng có nói nữa! ! Mẹ ngươi!"

Vương Long Long cười khan hai tiếng, ngượng ngùng để quyển sách xuống.

Trải qua tình huống như vậy, hai người Miêu Triết và Thẩm Húc ai cũng không có chiếm được tiện nghi, lẫn nhau ngưng chiến.

Thẩm Húc không muốn ở lại lớp tám, mới vừa rồi nam sinh mập mạp đó giải thích như thế, hắn đã thành trò cười.

Đợi tiếp nữa chỉ có thể càng làm cho người khác cười nhạo thôi, Thẩm Húc dẫn bạn gái rời đi.

Miêu Triết nhìn đối phương một chút, yên tĩnh một chút, cũng đi ra cửa.

Tiết học cuối cùng của giờ tự học buổi tối, lớp tám gần như trên mặt mỗi người hiện ra nụ cười, hoan thanh tiếu ngữ, ngoại trừ Miêu Triết.

Miêu Triết ngồi ở chỗ ngồi, nhìn nụ cười trên mặt đồng học chung quanh cùng với ánh mắt kỳ quái bọn họ thỉnh thoảng quăng tới.

Trong nháy mắt, Miêu Triết cảm thấy mình là một chuyện tiếu lâm, đánh nhau với người ta, bị bạn cùng lớp vây xem, chỉ có thể trở thành một chuyện vui.

Hắn cảm thấy có chút bi thương.

Lập tức, ý nghĩ này bị hắn bóp tắt, Miêu Triết hắn là cô độc, hắn khinh thường dung hòa vào không khí của bạn cùng lớp, hắn cảm thấy hữu nghị như thế này vốn không có ý nghĩa, dù sao ba năm cấp ba thoáng cái đã qua.

Hắn chưa bao giờ hâm mộ người khác, ba của Miêu Triết có rất nhiều bạn, nhưng những người bạn đó ngoại trừ tới tìm ba hắn uống rượu, vay tiền thì còn biết làm gì nữa?

Khi còn bé, ba hắn vì cho người khác vay tiền, móc rỗng tiền trong nhà, hắn và mẫu thân đói bụng không có cơm ăn.

Hắn tiểu học, học phí cũng không đóng nổi.

Sau đó cha mẹ ly dị, Miêu Triết theo mẹ, hắn bởi vì không có ba, bị khi dễ rất nhiều, khi đó đều bị người ta coi như trò cười.

Miêu Triết không chịu thua, hắn lặng lẽ mài móng tay đến sắc bén.

Một lần trong chiến đấu, hắn níu lấy ba người, hưởng thụ cảm giác khi ba người đó khóc tỉ tê, từ đây Miêu Triết thức tỉnh.

Từ đó về sau, không có mấy người dám khi dễ hắn.

Chỉ cần ai tới chọc ta, ta cào người đó, như vậy ta chính là vô địch thiên hạ, vĩnh viễn sẽ không bị thương tổn, giống như hôm nay, cái tên bán đồ Thẩm Húc đó thì đã sao?

Còn không phải bị hắn cào liên tục bại lui, mặt toàn máu?

Miêu Triết là cô độc, nhưng hắn cũng không phải là cô độc!

Giờ tự học buổi tối kết thúc.

Miêu Triết trở lại phòng, mở đèn ngồi ở trước bàn đọc sách.

Hắn cầm điện thoại di động lên, mở ra QQ gửi tin nhắn: "Vân Nghê, có đó không?"

"Có."

Thấy Vân Nghê đáp, Miêu Triết hiểu ý cười một tiếng, hắn và Vân Nghê ước định với nhau, vì không ảnh hưởng học tập, tình hình chung, chỉ có buổi trưa tan học và kết thúc tự học buổi tối thì hai người mới có thể nói chuyện phiếm.

Nhìn câu trả lời đó, Miêu Triết cảm thấy ấm áp.
Bình Luận (0)
Comment