Chương 255: Kinh thần đánh một trận! (3)
Chương 255: Kinh thần đánh một trận! (3)
Hôm nay đánh nhau với Thẩm Húc, thân thể của hắn bị thương nhưng không đáng nhắc tới, chỉ có trước khi đi, Thẩm Húc và bạn gái hắn cùng rời đi làm cho trong lòng Miêu Triết khó chịu.
Một khắc đó, hắn cảm thấy rất cô đơn.
Chẳng qua hiện nay có Vân Nghê, hắn không cô độc.
Hắn viết chữ: "Vân Nghê, nói với ngươi một chuyện thú vị, hôm nay trong lớp chúng ta có người đánh nhau."
Vân Nghê: "Thật là đúng dịp a, hôm nay trong lớp chúng ta cũng có người đánh nhau."
"Ha ha, thật là đúng dịp, không nghĩ đến Nam thị cao trung các ngươi lại có người đánh nhau a!" Miêu Triết cảm thấy kinh ngạc cho hắn và cả Vân Nghê, đây là duyên phận a!
"Ừ, Lâm Châu các ngươi so với Nam thị chúng ta thì phát đạt hơn, quả nhiên cũng có đánh nhau, thật trùng hợp!" Vân Nghê trả lời.
Miêu Triết: "Điều này nói rõ chúng ta thần giao cách cảm, ta xem trên internet, trên thế giới rất có thể có một phiên bản khác phái của mình, ta cảm thấy có lẽ Vân Nghê ngươi là phiên bản khác phái của ta."
"Ô kìa, ngươi dẻo miệng ~ "
Miêu Triết: "Hắc hắc hắc."
Lúc này, QQ của Miêu Triết vang lên một thông báo, hắn vừa nhìn, hắn được gia hạn SVIP ba tháng.
Vân Nghê: "Lần trước ngươi gia hạn SVIP cho ta, lần này ta gia hạn cho ngươi."
Miêu Triết nhìn, rất cảm động, Vân Nghê quá tốt, đúng là hảo nữ sinh tri ân đồ báo a!
Nữ sinh như vậy, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua.
Vân Nghê: "Vân Thư, hôm nay ta có chút không khỏe."
"Ngươi khó chịu chỗ nào rồi, ta có thể giúp gì không?" Miêu Triết rất lo lắng, hắn rất sợ Vân Nghê bị tổn thương.
"Không sao, qua mấy ngày là tốt rồi.”
"À? Không cần ta giúp một tay sao?" Miêu Triết cảm thấy vô lực.
"Không cần, ta đi ngủ trước, ngủ một giấc sẽ tốt, sáng mai ta lại tìm ngươi, ngươi nhớ đi ngủ sớm một chút."
Vân Nghê gửi một tin nữa: "Ngủ ngon."
Vân Nghê gửi tin tức đó xong, offline.
Miêu Triết biết rõ Vân Nghê khó chịu, từ trước đến giờ nàng luôn là một nữ tử sấm rền gió cuốn, ôn nhu mềm mại đồng thời lại độ lượng trượng nghĩa, chưa bao giờ nói dối.
Miêu Triết ngơ ngác nhìn màn ảnh, ánh mắt nhất thời ngây dại.
Chắc chắn là nàng không muốn cho ta lo lắng mới đi ngủ chứ?
Nàng quá tốt.
Miêu Triết cảm động, mở ra trang cá nhân của Vân Nghê, trang cá nhân của nàng rất ít bài, rất sạch sẽ.
Sạch sẽ giống như bản thân nàng.
Miêu Triết theo thường lệ quan sát phần bình luận của nàng một vòng, không có những nam sinh khác.
Miêu Triết bình luận: "Cung Kỳ Tuấn có nói, ở chỗ ngươi có mưa, rất muốn hỏi ngươi có đem ô theo không nhưng mà ta lại không hỏi, bởi vì ta sợ ngươi nói ngươi không đem theo mà ta lại không thể làm được gì, giống như ta yêu ngươi nhưng lại không thể ở bên cạnh ngươi."
"Ngủ ngon, Vân Nghê."
Sau tết dương lịch, theo lịch công nguyên mà nói, hiện tại đã bước vào năm 2014.
Giao thừa âm lịch, định vào ngày 29 tháng 1, trường trung học số 4 Vũ Châu khóa 10, quản chế không tính là nghiêm khắc, lớp 10 nghỉ đông sẽ không bổ túc thêm, các bạn học có thể hưởng thụ cả kỳ nghỉ đông viên mãn.
Khương Ninh ngồi ở chỗ ngồi, cầm bút máy chỉ trỏ bài thi, hắn đang giảng giải đề toán cho Bạch Vũ Hạ.
Tiết Nguyên Đồng ngồi cùng bàn chống má, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu, vừa rồi Bạch Vũ Hạ tìm nàng.
Tiết Nguyên Đồng luôn vui vẻ giúp người, đương nhiên sẽ không từ chối.
Vì thế nàng nói cách giải đề của mình cho Bạch Vũ Hạ, nhưng mà, Bạch Vũ Hạ vẫn mơ mơ màng màng.
Tiết Nguyên Đồng tự hỏi: “Ta nói rõ ràng rất đơn giản, tất cả đều là kiến thức cơ bản, chỉ lược bỏ những thứ không quan trọng, liếc mắt một cái là biết trình tự, vì sao Bạch Vũ Hạ nghe không hiểu?”
“Rốt cuộc là vấn đề của nàng ấy hay là vấn đề của ta?”
Tiết Nguyên Đồng có chút ủ rũ, chẳng lẽ nàng không thích hợp làm một giáo viên dạy học?
“Rõ ràng Khương Ninh có thể nghe hiểu.”
“Bạch Vũ Hạ quá yếu.”
Tiết Nguyên Đồng xác định mình không có vấn đề gì.
Khương Ninh thu hồi bút máy, nói: “Học xong chưa?”
“Thì ra là giải như vậy, ta biết rồi, cảm ơn.”
“Đây là bánh kem Mousse dâu tây ba ta đi công tác mua, cho ngươi.” Bạch Vũ Hạ lấy từ trong ba lô màu trắng gạo ra một hộp giấy to bằng bàn tay.
“Bên ngoài là bánh ngọt giòn tan, bên trong là chocolate, rất mềm, vị rất ngon.” Bạch Vũ Hạ nói.
Khương Ninh nhận lấy cái hộp, liếc nhìn Đan Khải Tuyền.
Vừa rồi bắt đầu từ khi Bạch Vũ Hạ hỏi đề mục, Đan Khải Tuyền đã xoay người, cùng nhau xem, vô cùng trung thực.
Trên mặt Đan Khải Tuyền không có nhiều biểu cảm, hắn biết, Khương Ninh bình thường không chỉ giảng đề mục cho Bạch Vũ Hạ, còn có thể giảng giải đề mục cho Cảnh Lộ ở bàn sau.
Huống hồ bình thường Khương Ninh và Tiết Nguyên Đồng mới là một đôi.
“Cho nên, tuyệt đối không tồn tại, tình huống Khương Ninh có ý với Bạch Vũ Hạ.”
Đan Khải Tuyền tràn đầy sức mạnh, ánh mắt cơ trí, giống như đã sớm nhìn thấu mọi thứ, giống như một vị trưởng giả nhìn thấu vạn cổ.
Khương Ninh mở hộp ra, đưa cho Tiết Nguyên Đồng một cái, lại chia cho Đan Khải Tuyền một cái: “Muốn không?”
Đan Khải Tuyền nhanh chóng nhận lấy, liên tục nói: “Muốn muốn muốn.”
Đây chính là đồ ăn vặt của Bạch Vũ Hạ!
Bình thường hắn không có phúc hưởng thụ, chỉ có mỗi lần Khương Ninh nói xong đề mục, được Bạch Vũ Hạ tặng, hắn mới có thể lấy được phần thưởng.
“Khương Ninh thật trượng nghĩa, có thể xử lý.” Đan Khải Tuyền cắn một miếng bánh ngọt, khẩu vị tương đối khá, tâm tình của hắn cũng ngọt theo.