Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 261 - Chương 261: Có Gì Tuyệt Vời Thế (2)

Chương 261: Có gì tuyệt vời thế (2) Chương 261: Có gì tuyệt vời thế (2)

“Người gì vậy, mình có lòng tốt giảng bài, mà hắn còn phân tâm, thật là!”

Bạch Vũ Hạ trực tiếp nghiêm chỉnh cơ thể, tự mình xem đề.

Đan Khải Tuyền luống cuống, vội vàng đi xin lỗi: “Vừa rồi ta thật sự không thất thần, ta đang suy nghĩ đề mục, ta nghĩ ra một cách giải hoàn toàn mới.”

Lúc này, Tiết Nguyên Đồng từ cửa phòng học đi tới, trong tay nàng cầm một quả táo lớn, Khương Ninh có thể nhìn thấy, trên tay nàng còn có giọt nước, xem ra là đi rửa táo.”

Phỏng chừng cũng chỉ có loại đại sự này mới có thể khiến cho nàng tự mình rời khỏi chỗ ngồi.

“Khương Ninh, Khương Ninh, ngươi tách ra giúp ta.” Tiết Nguyên Đồng đưa quả táo cho Khương Ninh.

Trong nháy mắt ngón tay Khương Ninh đụng tới Tiết Nguyên Đồng, một đạo linh lực cuốn qua ngón tay của nàng, hong khô giọt nước lạnh như băng phía trên.

Đan Khải Tuyền nói: “Táo còn có thể tách được?”

“Đương nhiên có thể, Khương Ninh siêu lợi hại!” Tiết Nguyên Đồng khoe khoang nói.

Khương Ninh nở nụ cười, trước kia Tiết Nguyên Đồng luôn tìm hắn để tách táo.

Khương Ninh đè quả táo lớn lại, tiện tay bẻ ra, chia làm hai, thịt quả tươi lộ ra.

Đan Khải Tuyền nhìn thấy một màn như vậy, sợ ngây người, quả táo trong tay Khương Ninh rất lớn, chất lượng tốt, không phải loại quả táo nhỏ này, kết quả bị Khương Ninh tách ra mà gần như không tốn bao nhiêu sức lực.

“Vãi, Khương Ninh, làm sao ngươi làm được, khí lực lớn như vậy sao?”

Tiết Nguyên Đồng nhảy nhót nói: “Ha ha ha, khí lực của Khương Ninh siêu lớn, cho dù là vật gì hắn cũng đều tách được ra!”

“Ngươi biết nắp chai bia không, hắn dùng tay mở ra, căn bản không cần mở nắp chai!”

Khương Ninh đưa nửa quả táo cho Tiết Nguyên Đồng, đây là quả táo công ty dì Cố phát, một quả táo lớn hơn mười đồng, không sánh bằng những quả táo động cái là mấy trăm đồng một cân kia, nhưng trong những quả táo mọi người thường ăn, đã xem như là loại tương đối đắt.

Sau khi hắn chia cho Tiết Nguyên Đồng, lại bẻ một nửa còn lại thành bốn, quả táo này đủ lớn, mỗi một miếng nhìn không tính là nhỏ, hắn lần lượt đưa cho Đan Khải Tuyền, Bạch Vũ Hạ, Cảnh Lộ bàn sau.

Đan Khải Tuyền cắn một miếng, cảm giác rất giòn rất ngọt, đặc biệt ngon.

Hắn nhớ lại tư thế bẻ táo vừa rồi của Khương Ninh, cảm giác tương đối thoải mái, rất đẹp trai.

Đan Khải Tuyền quyết định, quay đầu lại siêu thị mua mấy quả táo, tự mình lặng lẽ luyện một chút, đợi đến khi học xong, triển lãm cho Bạch Vũ Hạ xem.



Tự học buổi tối.

Khương Ninh mang theo hai cái túi lớn từ trong nhà tới.

Đêm nay là khóa tự học cuối cùng trước kỳ nghỉ đông.

Sau đó là kỳ thi cuối kỳ kéo dài ba ngày, sau khi thi xong, sẽ nghênh đón kỳ nghỉ đông.

Cho nên hôm nay phải mang tất cả sách vở về nhà, nếu không để ở trong phòng học rất có thể sẽ mất.

Khương Ninh biết Đan Kiêu, học kỳ này Đan Kiêu ra tay nhiều lần, hắn không ngăn cản.

Mỗi người đều có mệnh riêng, Đan Kiêu đã sớm quen trộm cắp, cứ tiếp tục như vậy, tương lai sớm muộn gì cũng vào cục cảnh sát.

Hắn làm chút chuyện trộm vặt, chỉ cần không trộm được trên đầu mình, Khương Ninh tạm thời lười quản hắn, Đan Kiêu ra tay lưu loát, không để lại bao nhiêu sơ hở, cũng là một nhân tài.

Chủ nhiệm lớp Đan Khánh Vinh đứng trên bục giảng, tuyên bố: “Buổi chiều thứ sáu sau khi cuộc thi kết thúc, mọi người trực tiếp thu dọn về nhà, đừng quên đồ đạc, sau khi về đến nhà, nhớ nói một tiếng trong nhóm, Hoàng Trung Phi thống kê rồi báo cho tôi.”

“Sau năm ngày cuộc thi kết thúc, cũng chính là hai mươi hai tháng chạp, trước chín giờ rưỡi buổi sáng, các học sinh đến trường học lĩnh phiếu điểm, thuận tiện nói một vài chuyện.”

Đan Khánh Vinh viết ngày này lên trên bục giảng: “Ngàn vạn lần không được nhớ lầm.”

Đổng Thanh Phong giơ tay: “Thầy chủ nhiệm, không họp phụ huynh sao?”

Đan Khánh Vinh nói: “Không họp phụ huynh.”

Các bạn học phía dưới hoan hô một trận, không có mấy học sinh thích họp phụ huynh, luôn cảm thấy , có chút cảm giác xấu hổ khi để cho phụ huynh đến trường học, hơn nữa thành tích không tốt, họp phụ huynh rất mất mặt.

Đợi đến khi Đan Khánh Vinh lấy số thi ra, bảo Hoàng Trung Phi dán lên.

Bạch Vũ Hạ nhỏ giọng nói: “Ta phát hiện, lúc học tiểu học, họp phụ huynh nhiều nhất, cấp hai cũng tạm được, đến cấp ba thì không họp phụ huynh nữa.”

Khương Ninh nói: “Là như vậy đó.”

Đan Khải Tuyền nói: “Ta ghét họp phụ huynh nhất, trước kia ta mời chú bên cạnh, sắm vai cha ta, đến trường họp phụ huynh, nói như vậy, cho dù giáo viên mắng cha mẹ ta, ta cũng sẽ không bị đánh.”

Khương Ninh: “Vẫn là ngươi lợi hại hơn.”

“Bình thường, ta có biện pháp mà thôi.” Đan Khải Tuyền cho rằng Khương Ninh khen hắn, rất là vui vẻ.

Bảng số thi gửi tới Bạch Vũ Hạ, nàng nhìn một chút rồi nói: “Tiết Nguyên Đồng, ngươi và Khương Ninh ở trường thi số 1.”

Ngoại trừ kỳ thi tháng đầu tiên khai giảng, kỳ thi tiếp theo của Tứ Trung, toàn bộ đều xếp trường thi định kỳ, Tiết Nguyên Đồng đứng đầu khối, vì thế ngồi ở vị trí số 1 trường thi số 1.

Lần trước Khương Ninh xếp thứ tư năm thứ nhất, là ở trường thi số 1, chỗ ngồi số 4.

Tiết Nguyên Đồng nghĩ cách Khương Ninh ba chỗ ngồi, cảm giác hơi xa, nàng nói: “Khương Ninh, ngươi có thể cố gắng một chút hay không, ngươi nhanh theo không kịp ta, đêm nay ta muốn dạy ngươi học vật lý, không đến mười hai giờ không được ngủ!”

“Đương nhiên, nếu ngươi thật sự không học được, lần sau ta sẽ... thi ít đi mấy chục điểm, nối liền với số phòng thi của ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment