Chương 260: Có gì tuyệt vời thế
Chương 260: Có gì tuyệt vời thế
Những cuộc đùa giỡn trong lớp 8 ít đi rất nhiều.
Lúc này, giờ học buổi sáng, nếu là lúc trước, phòng học hơn phân nửa rối loạn.
Nhưng hôm nay, tuyệt đại đa số học sinh, thành thật ngồi ở chỗ đọc sách ôn tập, hoặc là thảo luận đề mục với nhau.
Học sinh có thể vào tứ trung, ngoại trừ trường hợp đặc biệt, đa số là dựa vào thành tích không tệ mà thăng lên, tố chất tổng hợp cũng không tệ lắm.
Học sinh hàng đầu, Đổng Thanh Phong, Trần Khiêm, Hoàng Trung Phi, Thẩm Thanh Nga, Miêu Triết, đều đang nghiêm túc ôn tập nội dung học kỳ này, ngay cả Quách Khôn Nam, Thôi Vũ bọn họ, thay đổi trò đùa ngày xưa, mở sách vở ra.
Thi cuối kỳ tốt một chút, năm nay trở về có thể đón năm mới tốt lành, để cho cha mẹ lấy ra khoe khoang một chút, có lẽ còn có thể thu thêm vài cái tiền mừng tuổi, xa xỉ một phen.
Nếu như thi không tốt, vậy có thể gặp phải một tình huống khác.
Mã Sự Thành ngồi ở hàng sau, chơi game quá lâu, ngẩng đầu hoạt động cổ một chút.
Hắn nhìn quanh một vòng, phát hiện hàng ghế sau, gần như tất cả học sinh đều đang cố gắng học tập.
Mã Sự Thành giật mình một giây, cảm giác bị toàn thế giới phản bội.
Sau đó, hắn thấy được góc phòng học, Ngô Tiểu Khải tâm không tạp niệm chơi điện thoại di động.
Mặc dù tư thái chơi điện thoại của Ngô Tiểu Khải tương đối kiêu ngạo, thậm chí có chút nghênh ngang.
Nhưng trong lòng Mã Sự Thành vẫn ấm áp như cũ, bỗng nhiên cảm thấy vẻ mặt Ngô Tiểu Khải không có đáng giận như vậy, trong lớp 8 lạnh lùng, hắn có bạn, hắn không cô đơn.
Hàng ghế đầu.
Thường ngày Khương Ninh sẽ đi dạo vườn hoa nhỏ phía trước tòa nhà số 3, hôm nay thì không, mà là ngồi ở chỗ ngồi.
Hắn nhìn sách vở, thỉnh thoảng lật lên vài trang, hắn không dụng tâm ôn tập nội dung ngành học.
Dựa vào trí nhớ của hắn, nội dung dạy học lớp 10 không tính là khó, liếc mắt, nắm giữ đề hình, đủ để ứng phó với cuộc thi.
Vừa rồi hắn cõng Tiết Nguyên Đồng, ăn một viên tụ khí đan, hiện tại đang vận chuyển công pháp, luyện hóa dược lực.
Giống như ngày xưa, người khác học tập, hắn tu tiên.
Tu luyện và học tập rất giống nhau, đều nhàm chán như nhao, tu vi cao thâm là do vô số lần bế quan khổ tu, tinh luyện linh lực, đột phá gông cùm xiềng xích, mới có thể có được.
Chịu được cô độc và tịch mịch, mới có thể có một tia hy vọng, trở thành đại tu sĩ Nguyên Anh.
Cho dù là đi lệch đường tà ma tu, vẫn sẽ phải bế quan cô độc tu luyện.
Lão ma Liên hợp Hoan Tông, cũng là cần chịu đựng hư không.
Tu tiên giới rất tàn khốc, có thể tâm không tạp niệm mà tu tiên, đã là điều kiện tốt nhất trên thế gian, chín phần chín tu sĩ, vì tài nguyên tu tiên, cần phải đến tu tiên giới tàn khốc, liều mạng đoạt tài nguyên, không cẩn thận, thân tử đạo tiêu.
Cho dù là ở Tu Tiên giới, hay là ở hiện giới, Khương Ninh đều không vì tài nguyên tu luyện mà hao tâm tổn trí.
Tài nguyên hiện giới tạm thời đủ cho hắn sử dụng, ít nhất là tu luyện tới Trúc Cơ cảnh giới không có nhiều vấn đề, cảnh giới phía sau, thì cần hắn cẩn thận đối đãi.
Khương Ninh thỉnh thoảng sẽ suy nghĩ về núi Hổ Tê, khu vực đặc thù đã tước đoạt pháp tắc kia.
Mặt Khương Ninh hướng về phía thủy tinh, ánh mắt hướng bầu trời phía trên núi Hổ Tê, Tứ Trung cách Hổ Tê Sơn vài km, sau khi Khương Ninh đột phá Luyện Khí tầng bốn, thị lực được tăng lên rất lớn.
Nếu như trên đường không có trở ngại, hắn thậm chí có thể thấy rõ đèn xanh đèn đỏ cách đó vài km.
Bầu trời núi Hổ Tê bị mây mù bao phủ, Khương Ninh chỉ có thể từ bỏ.
Thần thức quá yếu, nếu không quét qua, có thể xuyên phá mây mù bất cứ lúc nào.
Mục tiêu tạm thời, vẫn là lấy đột phá Luyện Khí hậu kỳ làm chủ đi.
Trong lúc Khương Ninh luyện hóa đan dược, Tiết Nguyên Đồng ôm một quả táo lớn đứng lên, vội vàng bước từng bước nhỏ, cọ qua phía sau Khương Ninh.
Khương Ninh đưa mắt nhìn Tiết Nguyên Đồng ra cửa, lại nhìn về phía Đan Khải Tuyền trước bàn, hắn đang cầm bài thi, hỏi đề thi với Bạch Vũ Hạ.
Bạch Vũ Hạ không tệ, bình thường sẽ giúp hắn giải đáp, chỉ có Đan Khải Tuyền liên tục hỏi nhiều lần, nàng mới có thể để cho Đan Khải Tuyền đi xem đề cơ bản, không cần ngay học đề khó từ đâu.
Được Bạch Vũ Hạ trợ giúp, Đan Khải Tuyền cảm thấy trong khoảng thời gian này hắn đã tiến bộ rất lớn, có một sự tự tin thần bí lớn mạnh, hắn cảm thấy lần này hắn có thể thi vào top 10 lớp.
Đợi đến ngày thành tích được phát hành, các bạn nhỏ ở hàng sau tuyệt đối sẽ kinh ngạc rớt cằm, biết Đan Khải Tuyền được điều đến hàng trước, là vì học tập tốt, chứ không phải có ý đồ gì khác.
Khi đó, hắn lại nhân cơ hội này, lấy lý do cảm tạ, mời Bạch Vũ Hạ ăn cơm.
Vừa hay bên ngoài trường học mới mở một nhà hàng Trung Tây kết hợp.
Mỗi lần Đan Khải Tuyền đi ngang qua bên kia, cách lớp cửa kính, nhìn thấy một vài nam nữ nă mặc thời thượng ngồi ở bên trong thượng hưởng dụng mỹ thực.
Đan Khải Tuyền chưa từng đi qua nơi nào tốt, lớn như vậy, còn chưa đi ăn KFC, hắn theo bản năng cảm thấy, nhà hàng Trung Tây kia hẳn là không tệ.
Thích hợp hẹn hò, cũng thích hợp thổ lộ.
Ảo tưởng ngày đó, ở trong phòng ăn, vẻ mặt Bạch Vũ Hạ thẹn thùng, đồng ý lới tỏ tình của hắn, Đan Khải Tuyền cảm thấy hắn sắp say, hắn đã say mê trong đó.
Bạch Vũ Hạ nhìn biểu tình của Đan Khải Tuyền, nhíu mày một cái: “Đan Khải Tuyền, ta cảm thấy ngươi không cần ta giảng bài nữa.”