Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 270 - Chương 270: Người Ngoài Cuộc Chính Là Ta (2)

Chương 270: Người ngoài cuộc chính là ta (2) Chương 270: Người ngoài cuộc chính là ta (2)

Khương Ninh và Tiết Nguyên Đồng ngồi ở chỗ nói chuyện phiếm, Bạch Vũ Hạ đi vào trong lớp, nàng nhìn hai người, mừng rỡ nói: “Tiết Nguyên Đồng, ngươi là người đứng đầu toàn thành phố!”

“Trường II và trường Nhất Trung huyện Đồ, không có ai có thành tích tốt hơn ngươi!”

Tốc độ nói của Bạch Vũ Hạ rất nhanh, thể hiện lúc này nàng đang không bình tĩnh.

Hàm lượng vàng đứng đầu toàn thành phố có thể tưởng tượng được, Tiết Nguyên Đồng thậm chí còn rớt vị trí thứ hai toàn thành phố mấy chục điểm.

Nếu tiếp tục duy trì, tuyệt đối có thể cạnh tranh Trạng Nguyên tỉnh!

Ánh mắt Bạch Vũ Hạ nhìn Tiết Nguyên Đồng, giống như đang nhìn một học thần.

Tiết Nguyên Đồng nghe xong thì trong lòng đặc biệt vui vẻ, nhưng biểu hiện của nàng vô cùng khiêm tốn:

‘Cũng tạm được, phát huy bình thường.”

“Ngược lại Khương Ninh ngươi, hừ, không có phụ công ta bồi dưỡng, tiến bộ tới năm thứ hai, chỉ là khoảng cách vẫn là có chút chênh lệch so với ta.”

Khương Ninh cười cười không nói gì.

Tiết Nguyên Đồng lặng lẽ hỏi: “Học bổng lần này khoảng bao nhiêu?”

Khương Ninh tính toán một chút: “Chắc chắn nhiều hơn kỳ thi tháng trước.”

Trong kì thi tuyển sinh chung toàn thành phố thông thường, với chất lượng sinh nguyên của Tứ Trung, phát huy bình thường, top 10 còn khó đi vào, huống chi top 1, chắc chắn tâm tình của hiệu trưởng Du không tệ, phần thưởng sẽ không ít.

Tiết Nguyên Đồng đang vui vẻ.

Đan Khải Tuyền từ cửa phòng học chạy vào, hắn vốn định đi cười nhạo Mã Ca, do dự một chút, vẫn là Bạch Vũ Hạ tương đối quan trọng.

Hắn chạy tới: “Bạch Vũ Hạ ngươi thi được hạng năm trong lớp, hạng 36 trong khối, thoáng cái tiến bộ mấy chục bậc!”

Bạch Vũ Hạ gật đầu: “Cái này phải cảm tạ Tiết Nguyên Đồng trợ giúp, còn có...”

Nghe được một nửa, Đan Khải Tuyền thầm nghĩ còn có ta chiếu cố.

“Còn có Khương Ninh giảng giải đề hình.”

Đan Khải Tuyền không nhịn được, liếm mặt nói: ‘Còn có lúc ngươi giảng bài cho ta, củng cố điểm tri thức.”

Khương Ninh: “Đánh giá thấp ngươi rồi.’

Đan Khải Tuyền còn nói: “Bạch Vũ Hạ, nhờ có sự giúp đỡ của ngươi, lần này ta đứng thứ 22, tiến bộ hơn lần trước nhiều.”

Bạch Vũ Hạ không nhận công lao: “Là chính ngươi nguyện ý cố gắng.”

Đan Khải Tuyền suýt chút nữa thốt ra: “Vì ngươi, ta mới nguyện ý cố gắng!”

Nhưng hắn không nói, hắn đang suy nghĩ, làm thế nào để lấy danh nghĩa cảm tạ, mời Bạch Vũ Hạ đến nhà hàng bên ngoài ăn cơm, trong khoảng thời gian này hắn tiết kiệm được tám mươi đồng, hẳn là đủ đi vào ăn một bữa.

Sau khi khách khí với Bạch Vũ Hạ, Đan Khải Tuyền lại chạy ra hàng sau.

Hắn cẩn thận dè dặt ở trước mặt Bạch Vũ Hạ, đến hàng sau, có thể nói áo gấm về quê.

“Ôi chao, đây không phải là Mã ca của ta sao? Lần này thi thật không tồi.”

Mã Sự Thành cúi đầu nghịch điện thoại, không để ý đến âm dương quái khí của hắn.

Tâm tính Mã Sự Thành điều chỉnh rất nhanh, nhất thời thất ý không thể hiện được cái gì, giống như hắn chơi trò chơi, một ván không được, lại thêm một ván là được.

Đợi đến lớp 11, hắn sẽ phản công, tất cả sự cười nhạo và ánh mắt lạnh lùng bây giờ, chỉ là ma luyện tảng đá của hắn mà thôi!

Mai hương hoa tự khổ hàn lai, bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất!

Đan Khải Tuyền cầm thành tích của hắn, hung hăng xếp hàng sau một đợt, thứ hạng hiện tại của hắn là người dần đầu, là tồn tại mạnh nhất trong bốn khối đại liên,

Đan Khải Tuyền xuân phong đắc ý.



Tống Thịnh nghiêm mặt tiến vào lớp, hắn cố ý chú ý thành tích của Ngô Tiểu Khải, vốn định nhìn hắn trở thành người đứng đầu từ dưới lên.

Kết quả thứ hạng đứng đầu từ dưới lên lại bị Mã Sự Thành chiếm cứ.

Ngô Tiểu Khải giống như uống thuốc bổ, chạy tới vị trí thứ ba trong lớp.

Đây là thành tích như thế nào, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng cà lơ phất phơ bình thường của hắn.

Giọng Tống Thịnh rất cứng rắn chất vấn: “Sao ngươi thi được hạng ba?”

Ngô Tiểu Khải ôm bóng rổ: “Sao lại dùng vẻ mặt này nhìn ta, đó là thành tích thi của ta.”

“Ngươi có thể thi được hạng ba? Ngươi chép cũng không được hạng ba!” Tống Thịnh căn bản không tin.

Ngô Tiểu Khải đầu tiên là cả kinh: “Điều này khá chuẩn, thật sự là ta đã chép!”

Lại không cam lòng: “Hắn quá khinh thường ta rồi, ta thật sự là dựa vào bản lĩnh của mình, chép đến hạng ba!”

Ngô Tiểu Khải vốn định cãi lại Tống Thịnh, thay đổi ấn tượng của hắn đối với mình, nhưng thời điểm cuối cùng, Ngô Tiểu Khải lại nhịn xuống.

Cha mẹ dặn đã dò hắn, về thành tích, nhất định phải khiêm tốn, yên lặng chiếm tiện nghi là được rồi, không nên để cho mọi người đều biết.

Ngô Tiểu Khải không ngốc, ở trong lòng hắn, việc này vẫn không tính là nhỏ, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Hắn không để ý tới Tống Thịnh, vỗ bóng của hắn chơi.

Tống Thịnh thăm dò không có kết quả, hắn ngồi ở chỗ ngồi, ánh mắt bất định.

Cho đến khi ủy viên sinh hoạt Hồ Quân đi vào lớp.

Thôi Vũ hô: “Mau nhìn, mau nhìn, các ngươi mau nhìn Hồ Quân.”

“Đậu má, đây là chim thật, còn kéo theo!”

Thôi Vũ vội vàng chạy tới, chỉ thấy trên vai Hồ Quân, có một con vẹt màu sắc tươi đẹp giẫm lên, vẹt thành thật ghé vào nơi đó.

“Nó sẽ không bay đi chứ?” Quách Khôn Nam hỏi.

Hồ Quân thản nhiên nói: ‘Đương nhiên là không, con vẹt này được ta nuôi ra linh tính, ta thường xuyên mang nó ra ngoài chơi.”

“Không hổ là Quân ca của ta.” Quách Khôn Nam khen.

Thôi Vũ bên cạnh xoa xoa tay: “Quân ca, chim của ngươi đẹp thật, có thể cho ta chơi một chút được không?”
Bình Luận (0)
Comment