Chương 269: Người ngoài cuộc chính là ta
Chương 269: Người ngoài cuộc chính là ta
Lần trước hắn xếp thứ năm từ dưới lên, hiện tại có thêm Ngô Tiểu Khải, cùng với Tống Thịnh xuất viện không bao lâu, có hai người lót đáy, hắn chỉ cần giữ thành tích không thay đổi, tất nhiên kéo lên tới thứ bảy từ dưới lên.
Hơn nữa Mã Sự Thành cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy trong kì thi cuối kì chung ngày đó, có lẽ hắn thi cũng không tệ lắm.
Mã Sự Thành không ngừng cổ vũ cho mình, dùng các loại lý do cổ vũ mình, dần dần, chính hắn sắp tin rồi.
Mã Sự Thành bước những bước chân tự tin, một đường đi tới phía trước tòa nhà dạy học.
Hắn nhìn thấy tòa nhà dạy học phía trước quảng trường, rải rác mười mấy bạn học vây quanh ở nơi đó.
Mã Sự Thành thường xuyên thức đêm chơi điện thoại, chơi game, nhưng nền tảng của hắn tốt, vẫn không cận thị.
Hắn liếc mắt một cái là nhìn thấy, tấm trưng bày dựng thẳng trên mặt đất hơi nghiêng, bên cạnh tấm trưng bày dính hai đóa hoa hồng lớn, trưng bày có vẻ vô cùng vui mừng.
Trang báo thì dán rất nhiều bảng màu trắng.
Đó là bảng thành tích, thi tháng lần đầu tiên, trường học cũng công bố thành tích cho toàn thể học sinh như vậy.
Mã Sự Thành nắm chặt tay, chân căng thẳng phát run, hắn hít sâu một hơi, mụn trên trán một lần nữa nở rộ lên.
Hắn là Mã Ca bách chiến bách thắng!
Chỉ là thành tích, việc nhỏ!
Hắn ngẩng cao đầu, bước tới bên cạnh tấm bảng.
Khí tràng của hắn cường đại, thế tới hung mãnh, hai bạn học nữ bên cạnh, không kìm lòng được mà nhường chỗ cho hắn.
Mã Sự Thành đứng trước bảng triển lãm, giống như một vị quốc vương tuần tra lãnh thổ.
Hắn bỏ qua bảng xếp lớp, trực tiếp tìm được bảng xếp hạng lớp tám.
“Lần này, cho ta xem ta đứng vị trí thứ mấy đi!”
Lòng Mã Sự Thành có tham vọng lớn lao ở thế giới phàm trần, có hững thành tựu to lớn trong tương lai.
Hắn ngẩng đầu, quét từ trên xuống dưới, xếp thứ nhất lớp 8 là Tiết Nguyên Đồng, thứ hai là Khương Ninh.
Chỉ nhìn hai cái tên, Mã Sự Thành dừng động tác, hắn suy tư: “Từ sau khi đi tìm tên của ta, có nghĩa là thứ hạng của ta sẽ không ngừng giảm xuống, thất vọng càng lúc càng lớn”
Mà từ phía sau đi tới tìm tên của ta, ý nghĩa thứ hạng của ta sẽ càng ngày càng dán phía trước, kinh hỉ sẽ càng lúc càng lớn.
“Trí tuệ nhân sinh phải đếm từ sau lên!”
Mã Sự Thành cảm thấy hắn ngộ ra, hắn chuyển ánh mắt qua bảng thành tích lớp tám từ dưới lên, trên mặt có nụ cười ấm áp.
Tầm mắt của hắn cũng ném tới theo đó, ánh mắt hắn sáng ngời, tràn ngập quang mang nhiếp nhân, giống như vua bách thú với khí thế to lớn.
Chỉ là vừa nhìn, Mã Sự Thành ngây người một chút, sau đó hắn lại nhìn một chút, trong đầu ầm ầm một trận ông minh: “Chuyện gì xảy ra, người đầu tiên từ dưới lên chính là ta ?”
“Ta là người xếp đầu tiên từ dưới lên của lớp 8!”
“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!”
“Ngô Tiểu Khải và Tống Thịnh đâu?’
“Bọn họ đang chơi ta sao?”
Mã Sự Thành lại giữ vững tinh thần, đếm từ dưới lên trên, ánh mắt của hắn xẹt qua hơn phân nửa bảng biểu, cuối cùng tìm thấy tên Tống Thịnh, hắn đứng thứ chín trong cả lớp.”
Sau đó, Mã Sự Thành lại tìm được Ngô Tiểu Khải ở vị trí thứ ba.
Cái quái gì thế?
Vì sao bọn họ có thể thi được thứ hạng cao như vậy?
Không phải là một người cho tới bây giờ chỉ chơi bóng rổ không nghe giảng bài, một người nằm viện mấy tháng sao?
Mã Sự Thành khó có thể tin, trong đầu hắn hiện lên vô số ý niệm.
Nhưng, cái này là sự thật, hắn chỉ có thể tiếp nhận, xếp thứ nhất từ dưới lên chính là xếp thứ nhất từ dưới lên.
Mã Sự Thành ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh sáng trong mắt hắn dần dần ảm đạm.
Bóng dáng ngây ngốc của hắn, giống như tấm bảng thành tích lẳng lặng dựng thẳng kia.
Một người, một bảng, đứng đối lập, không nói gì, giống như một đôi vợ chồng tình cảm tan vỡ, lâm vào chiến tranh lạnh.
Thời gian lâu dài, học sinh xem thành tích càng ngày càng nhiều, Mã Sự Thành đứng vị trí rất dễ thấy, chặn tầm mắt người khác, có người thúc giục nói: “Bạn học, chắc là ngươi xem xong rồi đúng không, cảm phiền nhường một chút được không?”
Mã Sự Thành lặng lẽ chuyển qua một bên.
Sau đó, trước bảng thành tích lại bị các bạn học khác chiếm cứ, các bạn học xem thành tích giống như thủy triều, hội tụ lại đây.
Mã Sự Thành bị người ta chen, hắn lại dời ra ngoài, cuối cùng, hắn dời ra ngoài đám người.
Hắn nhìn đám người một cách chăm chú, nhìn chăm chú thần thái trên mặt bọn họ, náo nhiệt, vui sướng, khoe khoang, tự tin, toàn bộ những thứ kia không liên quan đến hắn, hắn như một người ngoài cuộc.
Rõ ràng là Mã Sự Thành đứng ở dưới ánh sáng, nhưng toàn thân lại u ám.
Năm mười sáu tuổi đó, đứng trước bảng thành tích như lâu la.
Trong phòng học lớp 8.
Ngô Tiểu Khải ôm bóng rổ, tựa vào tường, thờ ơ lạnh nhạt với đám bạn học trong lớp.
Hắn đã sớm biết được thành tích của mình, đứng thứ ba cả lớp, thứ mười tám toàn khối.
Thành tích rất tốt, nhưng Ngô Tiểu Khải vừa vui vẻ, vừa căm tức.
Vui vẻ chính là, học kỳ mới sang năm, lớp điều chỉnh chỗ ngồi, Tống Thịnh trốn không thoát Ngũ Chỉ Sơn của hắn, Tống Thịnh chỉ thi được hạng chín, mà hắn là hạng ba cường đại.
Hắn vừa có được quyền chọn chỗ ngồi trước Tống Thịnh, lại có được quyền chọn chỗ ngồi sau Tống Thịnh.
Thử hỏi, hắn trốn như thế nào?
Nhưng điều mà Ngô Tiểu Khải căm tức chính là, lần này hắn dựa theo đáp án, ra sức chép, mới thi được hạng mười tám.
Điều làm cho Ngô Tiểu Khải hoài nghi, có phải mình không thích hợp với việc học hay không?
Vì sao chép theo đáp án, mà còn chưa thi qua người khác?
…