Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 279 - Chương 279: Đội Ngũ Chuyên Nghiệp Không Để Lại Dấu Vết

Chương 279: Đội ngũ chuyên nghiệp không để lại dấu vết Chương 279: Đội ngũ chuyên nghiệp không để lại dấu vết

Trong Tu Tiên giới, muốn tăng tu vi, chỉ có thể từng bước từng bước tiến lên, chỉ có linh vật cá biệt, có thể khiến tu vi trong nháy mắt tăng lên mấy tiểu cảnh giới, mảnh vỡ pháp tắc thuộc về một trong số đó, tác dụng lớn hơn nữa của nó, là trợ giúp cảm ngộ pháp tắc thiên địa, chỉ tiếc, một mảnh vỡ không đủ khiến cho Khương Ninh cảm ngộ được pháp tắc.

Nếu như lựa chọn luyện hóa mảnh vỡ, ngắn hạn có thể đạt được lợi ích, nhưng xét về trường kỳ, Khương Ninh khó có được mảnh vỡ pháp tắc thứ hai, tương đương với mua bán một lần.

Lựa chọn thứ hai, Khương Ninh mạo hiểm một phen, luyện hóa mảnh vỡ pháp tắc vào khôi lỗi.

Khương Ninh từng thỉnh giáo đại sư Khôi Lỗi trong tông môn, cho dù là Khôi Lỗi cấp thấp cỡ nào, một khi cấy vào mảnh vỡ pháp tắc, sẽ giữ lại chút đặc tính của mảnh vỡ pháp tắc.

Đồng thời, bởi vì khôi lỗi là vật chết, hạn chế càng nhỏ, hơn nữa che chắn thiên cơ, có lẽ khôi lỗi có hi vọng một đường tiến vào thế giới kia.

Để bắt được hi vọng này, Khương Ninh quyết định nếm thử một phen, dù là thất bại, cũng có thể đạt được một bộ khôi lỗi cao cấp, nếu là có thể thành công, sẽ có khả năng cuồn cuộn không ngừng thu được pháp tắc mảnh vỡ.

Việc cấp bách, chính là hoàn thành luyện chế con rối, không thể hoặc thiếu tài liệu của tập đoàn Lâm Trung Thịnh ở An Thành.

Tiết Nguyên Đồng nhìn thấy bóng dáng Khương Ninh đi xa, nàng vội vàng đứng lên, hô: “Khương Ninh, Khương Ninh, ngươi đi đâu vậy?”

Khương Ninh xoay người, nhìn về phía thân thể nho nhỏ của nàng: “Đi ra ngoài một chuyến, ta sẽ trở về trước mười giờ bốn mươi phút sáng.”

Bây giờ là chín giờ sáng, thời gian dư dả.

“A, ngươi cũng không nên trở về quá muộn, bằng không buổi trưa ta sẽ không hâm nóng bánh bao của ngươi!”

“Ta thất tín khi nào?”

Khương Ninh khoát tay, đi về phía con đập.

“Cũng đúng.” Tiết Nguyên Đồng nhớ lại, Khương Ninh luôn giữ lời hứa.

Đợi đến khi Khương Ninh đi rồi, Tiết Sở Sở hỏi: “Hắn vẫn luôn bận rộn như vậy sao?”

Tiết Nguyên Đồng nói: “Đúng vậy, hoàn toàn không biết hắn mỗi ngày bận rộn cái gì, hừ, thần thần bí bí không nói với ta, không nói thì không nói, hắn cho rằng ta sẽ tò mò sao? Căn bản không có khả năng.”

“Dù sao ta cũng sẽ không hỏi, đừng nghĩ ta sẽ mở miệng hỏi.”

“Ta phải chờ ngày nào đó hắn thẳng thắn, nếu không thuận mắt, ta cũng không làm cơm cho hắn.” Tiết Nguyên Đồng đúng lý hợp tình.

Tiết Sở Sở tự động xem nhẹ phần lớn kiên cường trong lời nói của nàng, nahnh chóng lấy ra yếu điểm:

‘Nình thường Khương Nỉnh rất bận.'

Tiết Sở Sở đến nhà Tiết Nguyên Đồng vài ngày, phát hiện Khương Ninh thường xuyên biến mất, hành tung quỷ bí.

“Hắn có họ hàng trong thành phố không?”

“Có chứ, hắn dọn đến nhà ta, còn có người giúp hắn thu dọn phòng.” Tiết Nguyên Đồng nhớ lại, thậm chí có chút thổn thức, khi đó nàng chỉ coi Khương Ninh là một người thuê nhà bình thường, có thể giúp nhà nàng giảm bớt gánh nặng.

Tiết Sở Sở nghe xong, nói: “Chắc là hắn đến nhà người thân trong thành phố rồi.”

Hai người lại hàn huyên.



Khương Ninh ngồi trên Linh Mộc Chu, bay thẳng lên không trung hai ngàn mét.

Hắn nuốt viên đan dược, bổ sung linh lực, giờ phút này linh chu hiện lên trạng thái tàng hình, ngăn cách trời cao rét lạnh cùng gió săn, một sợi tóc của hắn không loạn.

An Thành cách nơi này đại khái 150 km, Khương Ninh thúc giục Linh Mộc Chu, lộ trình đại khái mười bảy mười tám phút.

Linh chu xẹt qua trạm tàu cao tốc Vũ Châu, thị lực của Khương Ninh cực kỳ khủng bố, hắn nhìn rất rõ ràng khuôn mặt người dưới hai ngàn mét, lúc này, trạm tàu cao tốc vô cùng náo nhiệt, đám người tụ tập.

Âu phục trung niên thành phần tri thức, lão giả, tình nhân trẻ tuổi, vợ chồng chăm con, hợp thành cảnh tượng nhân gian.

Khương Ninh giẫm lên linh chu một cái, linh lực tăng vọt, tốc độ thân thuyền lại tăng lên, xé rách không khí, trong nháy mắt vượt qua trạm tàu cao tốc.



Bên ngoài ga tàu cao tốc, con đường thành phố dài nhất Vũ Châu, đại lộ Tây Hải, một chiếc limousine đen kịt chạy vững vàng.

Đinh Xu Ngôn ở vị trí lái phụ, thắt dây an toàn vô cùng tiêu chuẩn.

Vị trí lái xe là cô cô Lâm Hàm của nàng, hàng sau là Lâm Tử Đạt đang chơi máy chơi game.

Lâm Tử Đạt đang tinh chỉnh lại thành tựu trò chơi của mình, kì thi lần trước máy chơi game của hắn bị mất, vì tìm lại máy chơi game, hắn tìm người điều chỉnh hệ thống giám sát của nhà trường, thậm chí dùng tiền thu thập dấu vân tay ở ngăn bàn, kết quả vẫn không thể tìm ra hung thủ.

Lâm Tử Đạt vạn bất đắc dĩ, đành phải mua lại một cái máy chơi game mới.

Đinh Xu Ngôn đột nhiên nói: “Cô cô, con nghe nói đại nương và dượng sẽ tới Vũ Châu?”

Ở Lâm gia các nàng, ông nội tổng cộng có ba trai hai gái, cha nàng Lâm Hồng Đồ là lão tứ, Lâm Hàm là tiểu cô cô, xếp lão ngũ, đại nương Lâm Triết xếp thứ ba.

“Đúng vậy, chắc là lúc này bọn họ xuất phát từ An Thành rồi.” Lâm Hàm cười ha hả nói.

Gia nghiệp lớn, con cái lại nhiều, khó mà không sinh ra đủ loại điều xấu.

“Bọn họ tới Vũ Châu là vì?” Đinh Xu Ngôn hỏi, nàng mơ hồ có suy đoán.

“Còn không phải vì tập đoàn Trường Thanh Dịch.” Lâm Hàm nói, gần đây tập đoàn Lâm Trung Thịnh làm chuyện gì, nàng thấy ở trong mắt, làm sao còn không rõ ý định của đại tỷ.

Chỉ là nàng cũng không xem trọng.
Bình Luận (0)
Comment