Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 281 - Chương 281: Đội Ngũ Chuyên Nghiệp Không Để Lại Dấu Vết (3)

Chương 281: Đội ngũ chuyên nghiệp không để lại dấu vết (3) Chương 281: Đội ngũ chuyên nghiệp không để lại dấu vết (3)

Làm xong những thứ này, Khương Ninh nhìn thấy trên than lửa có một cái bình sắt cũ, mặt bình in phong cảnh điêu khắc, nắp bình bằng đồng, trong bình nấu nước suối.

“Thật là có nhã hứng.” Khương Ninh cảm thán một câu, hắn ngồi xuống ghế gỗ, đốt ra một đạo linh hỏa, vờn quanh bình sắt, đốt cháy sơn tuyền thủy.

Hắn hư thủ một chiêu, chiếc ấm bay tới.

Đồng thời, trữ vật giới của Khương Ninh bắn ra một chén sứ, hắn nhận một chén nước sôi, không để ý tám chín mươi độ nóng bỏng, phẩm một ngụm.

Nước mà ;ão thiết bình nấu ra có vị rất mềm, ngọt ngào, nếu như dùng để pha trà thì càng tốt, chỉ là hôm nay hắn không có thời gian đó.

Khương Ninh uống xong một chén trà, đứng dậy đi về phía phòng khách.

Sau khi bày ra pháp trận cách âm, thần thức Khương Ninh đè xuống, trong giây lát, mấy người đang bàn luận về thiên hạ trong thư phòng, toàn bộ mất đi ý thức.

Hắn ta tìm thấy một ông già vạm vỡ, người này là chủ sở hữu trang viên.

Khương Ninh bắn ra một viên đan dược, giúp ông ta ăn vào.

Đây là đan dược Khương Ninh bớt chút thời gian luyện chế, không nói kéo dài tuổi thọ, nhưng tuyệt đối có thể làm cho người ta cường thân kiện thể, tinh thần khí càng tốt.

Giá trị con người đối phương phong phú, Khương Ninh nhận đồ sưu tầm của hắn, rồi lấy đan dược trên thị trường lấy tiền cũng không mua được để đổi lấy, tuyệt đối sẽ không để cho đối phương lỗ vốn.

Nhưng nếu đối mặt gia đình nghèo khổ, có vật liệu mà Khương Ninh cần, Khương Ninh sẽ không cho đan dược, mà là sẽ cho bọn hoj hoàng kim, cải thiện điều kiện của gia đình của bọn họ.

Khương Ninh kết thúc việc này, thúc giục Linh Chu rời khỏi trang viên, hắn lấy điện thoại ra, vừa rồi Thiệu Song Song gửi tin nhắn cho hắn.

“Tập đoàn Lâm Trung Thịnh lần trước ta nói với ngươi, ngươi còn có ấn tượng không?”

Hôm nay bọn họ tới Vũ Châu, dự định nhập cổ phần vào công ty chúng ta, cũng mang theo một bộ phận tài liệu bị chặn hồ tới, đại khái là muốn đàm phán.

Thiệu Song Song gửi không ít tin tức chi tiết về người tới.

“Bọn họ ở nơi nào?” Khương Ninh hỏi, lúc trước hắn còn suy nghĩ thiếu chút ít tài liệu, thì ra lại chủ động đưa đến Vũ Châu.

“Khách sạn Thế Kỷ.”

“Ừ, hiểu rồi.”

Khương Ninh thu hồi điện thoại, hắn không sốt ruột quay về Vũ Châu, hắn định đi dạo nội thành An Thành, thuận đường mang về chút mỹ thực bản địa cho Tiết Nguyên Đồng.

Khương Ninh ngồi linh chu, bay ở thành khu An Thành, thần thức quét khắp các tiệm ăn vặt.

Tới gần cuối năm, đây là thời điểm bận rộn nhất, rất nhiều tiệm người xếp hàng dài. Khương Ninh đi xuống mua hai phần đồ ăn vặt, sau đó lại lái linh chu bay lên không.

Có linh quang tráo bảo vệ, đồ ăn vặt an an ổn ổn nằm ở đầu thuyền, Khương Ninh còn bố trí trận pháp giữ ấm.

Theo An Thành đến Vũ Châu chỉ là vài chục phút mà thôi, so với giao đồ ăn hậu thế thì còn nhanh hơn, cộng thêm trận pháp của hắn bảo vệ, có thể bảo đảm khẩu vị cực tốt.

Vũ Châu, quán rượu Thế Kỷ.

Một đoàn xe lái vào hầm đậu xe, sau đó mấy người mặc âu phục tiến vào thang máy.

"Sớm hơn so với ta dự đoán." Nữ nhân đeo kính râm, khoác túi sách hàng hiệu, ăn mặc trang điểm lộng lẫy mở miệng nói.

"Lão bà, chúng ta xuất phát sớm, hôm nay trên đường không bị kẹt." Bên cạnh nàng, nam nhân trung niên lên tiếng nói ra, vô tình hay cố ý tản mát ra một loại khí tức hèn yếu, làm cho người ta cảm thấy rất dễ khi dễ.

Nữ nhân Lâm Triết nói: "Coi như ngươi an bài cũng không tệ lắm, không có trễ nãi lần thu mua này."

Hàn Mậu Sinh nghe lời này, lập tức mặt mày vui vẻ: "Lão bà, ngươi vì công ty của ta, đúng là nhọc lòng a!"

Năm đó Hàn Mậu Sinh chỉ là một tên sinh viên bình thường trong An Thành, sau đó gặp may theo đuổi được con gái Lâm Triết của người cầm lái tập đoàn Lâm Trung Thịnh.

Hàn Mậu Sinh tuấn tú lịch sự, biết ăn nói, tuy Lâm Triết dáng dấp hơi khó coi nhưng ở trước tiền đồ, nó tính là cái gì.

Dưới sự cố gắng của Hàn Mậu Sinh, quả nhiên để cho hắn và Lâm Triết kết hôn, từ đây có lão bà và cha vợ trợ lực, hắn lăn lộn phong sinh thủy khởi trong địa giới An Thành, so với bạn học bằng hữu trước đây thì cao hơn mấy giai tầng.

Nhưng cho dù ở bên ngoài Hàn Mậu Sinh phong quang như thế nào, đối mặt với lão bà cùng cha vợ mình, từ trước đến giờ vâng vâng dạ dạ, không dám nói chuyện lớn tiếng.

Thang máy chậm rãi dừng lại, Hàn Mậu Sinh trước một bước bước ra thang máy, sau đó mời Lâm Triết đi ra, sau đó là mấy nhân viên trong thang máy đi ra.

Quán rượu Thế Kỷ là quán rượu ngon nhất Vũ Châu, nhất là phòng trong đó, rộng rãi sáng ngời, chỉ là khi đi vào bên trong, ánh mắt Lâm Triết luôn mang theo một tia tham lam.

Quán rượu Thế Kỷ thuộc về tập đoàn Lâm Trung Thịnh bọn họ, mà quán rượu sản nghiệp được chia cho nhị ca nàng, nàng loại trừ bình thường có thể miễn phí ở, còn lại một chút chỗ tốt cũng không vớt được.

Ba nàng chia phần lớn tài nguyên gia tộc cho hai vị ca ca, con gái giống như nàng, tài nguyên thu được cũng không nhiều. Lâm Triết cảm thấy mình không kém hơn hai vị ca ca, nàng không phục.

Vừa khéo thời gian trước, trong bữa ăn tụ họp gia tộc, nàng nghe được tin tức tập đoàn Trường Thanh Dịch, ngay cả ba nàng, cũng chính là người đứng đầu Lâm gia bây giờ đều nói đó là một tiềm long.
Bình Luận (0)
Comment