Chương 282: Thẻ trải nghiệm du lịch
Chương 282: Thẻ trải nghiệm du lịch
Lâm Triết lập tức sinh ra tâm tư, nếu nàng có thể đè lại con tiềm long này, há chẳng phải là chứng minh nàng con lợi hại hơn hai ca ca trong gia tộc. Cho nên nàng mới quyết định sử dụng đủ loại phương pháp nhập cổ phần tập đoàn Trường Thanh Dịch, để cho người trong gia tộc lau mắt mà nhìn, đợi đến lúc đó, nàng có thể lấy được càng nhiều cổ phần của tập đoàn Lâm Trung Thịnh.
Lâm Triết ngồi ở trên ghế sa lon, lấy kính râm xuống, bên cạnh, Hàn Mậu Sinh quan sát khuôn mặt lão bà một chút, khóe miệng của hắn không nhịn được kéo ra.
Gần đây Lâm Triết mê mệt gương mặt cao cấp, cái gọi là gương mặt cao cấp là cách gọi chung của giới nghệ thuật trong quốc nội, chính là mắt hí, mắt cực kỳ nhỏ, giống như chưa tỉnh ngủ, mắt nhỏ còn xếch lên trên.
Lâm Triết bây giờ, vì phù hợp gương mặt cao cấp hơn, còn cố ý hóa trang, làm nổi bật một đôi mắt quái dị. Hàn Mậu Sinh hoàn toàn không nghĩ ra nó đẹp ở chỗ nào, cao cấp ở chỗ nào, có lẽ là thẩm mỹ của hắn có vấn đề. Nhưng bản thân phụ thuộc Lâm gia, hắn không dám nói ra, nếu không chọc giận Lâm Triết, hắn sẽ không có quả ngon để ăn.
Đương nhiên, không phải Hàn Mậu Sinh định phụ thuộc Lâm gia cả đời, bây giờ chính là một cơ hội, nếu như Lâm Triết có thể giúp hắn lấy được cổ phần Trường Thanh Dịch. Hắn lại chuyển cổ phần lên danh nghĩa mình, không bao lâu nữa thì có thể nói chuyện lớn tiếng trong Lâm gia rồi.
Hàn Mậu Sinh nhấc cái rương màu đen lên, trong rương chứa hắn vật kiện từ An Thành mang đến, ngọc thạch, gỗ, hạt châu vân vân.
Tất cả những thứ này đều là chặn mua từ tay Trường Thanh Dịch, cũng là những bọn họ muốn dùng để đàm phán lần này, trừ cái đó ra, bọn họ còn chuẩn bị những lá bài tẩy khác. Hắn sẽ dần để lộ, uy bức lợi dụ, tàn nhẫn gặm một miếng thịt của Trường Thanh Dịch!
Nhưng mà khoan hãy nói, Trường Thanh Dịch cực kỳ tốt, trước Hàn Mậu Sinh có chút rụng tóc, dùng một chai Trường Thanh Dịch, lập tức không rụng tóc.
Hắn để cái rương lên trên mặt bàn cẩm thạch, ánh mắt nhìn chằm chằm cái rương, mang theo đắc ý nồng đậm, hắn cố ý điều tra, tập đoàn Trường Thanh Dịch cực kỳ coi trọng những tài liệu này.
Đánh rắn đánh giập đầu, Hàn Mậu Sinh hắn hướng về phía nhược điểm Trường Thanh Dịch mà đánh!
Lâm Triết vẫn nằm trên ghế sa lon chơi điện thoại di động, tựa hồ là đang nhắn tin trong nhóm bạn, Hàn Mậu Sinh đứng lên, chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui trong phòng khách, hắn đi tới trước cửa sổ, quan sát Vũ Châu.
Vũ Châu rất nhỏ, không có sân bay, rất không phương tiện, nếu như hắn lấy được cổ phần Trường Thanh Dịch, chắc chắn sẽ dời công ty đến An Thành, trưởng thành dưới mí mắt mình.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Hàn Mậu Sinh dần dần sắc bén.
Hắn ngữ khí bình tĩnh nói: "Trường Thanh Dịch có đáp lại chưa?"
Phía sau Lâm Triết, nữ trợ lý nói: 'Hàn tổng, còn chưa đáp lại."
"Ha ha." Hàn Mậu Sinh cười lạnh hai tiếng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chờ lát nữa hắn gửi hình ảnh những trân phẩm đó cho tập đoàn Trường Thanh Dịch.
Hôm nay tới Vũ Châu đàm phán, do hắn và lão bà Lâm Triết chủ đạo, nhất định phải làm thật xinh đẹp.
Lâm Triết nhấn điện thoại di động, giễu cợt một tiếng: "Ta thấy Trường Thanh Dịch gì đó, cái giá đúng là không nhỏ, không phải một kẻ giàu xổi sao?"
"Chờ ta lấy được cổ phần của bọn họ, chuyện thứ nhất chính là tổ chức đại hội cổ đông, đổi người phụ trách bây giờ." Lâm Triết nheo lại ánh mắt nhỏ hẹp, cười.
Vốn là Hàn Mậu Sinh nghe được Lâm Triết nói hùa theo thì còn rất hài lòng, mặc dù lão bà hắn vênh váo hung hăng nhưng ít ra sẽ ủng hộ ý kiến hắn, không có vả mặt hắn.
Bây giờ Lâm Triết híp mắt một cái, khóe mắt Hàn Mậu Sinh giật một cái, không được, hắn không chống nổi, trang điểm kiểu gì mà xấu như vậy?
Hôm nay đàm phán xong nhất định phải nói nàng sửa lại mới được.
Lâm Triết chậm rãi nói: "Bây giờ chúng ta chuẩn bị nhằm vào Trường Thanh Dịch cực kỳ đầy đủ, toàn bộ địa giới An Thành, không ai làm tốt hơn so với chúng ta."
Hàn Mậu Sinh khiêm tốn nói: "Người giỏi có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, có lẽ có phương án tốt hơn, chỉ là chúng ta không nghĩ đến thôi."
Miệng nói như vậy, nhưng vẻ đắc ý trên mặt hắn, cho dù che giấu như thế nào cũng không được.
Hàn Mậu Sinh trở về trước bàn cẩm thạch, hắn vẫn giữ nụ cười, động thủ mở cái rương ra, chuẩn bị kiểm tra đủ loại vật phẩm trong rương.
Chẳng qua là khi hắn mở cái rương ra, nụ cười trên mặt đọng lại.
Trong rương, trống không. . .
Hàn Mậu Sinh vẻ mặt cực kỳ đặc sắc, hắn vội vàng mở miệng hỏi Lâm Triết một chút: "Đồ trong rương đâu?" Hàn Mậu Sinh cuống cuồng hỏi.
"Thứ gì?" Lâm Triết giơ điện thoại di động.
"Ngọc thạch, gỗ trong rương chúng ta dùng để đàm phán với Trường Thanh Dịch!" Hàn Mậu Sinh chỉ rương sắt, dáng vẻ khó tin.
Lâm Triết nhìn về phía cái rương, bên trong quả thật trống rỗng, lúc này nàng chất vấn: "Đồ trong rương không phải ngươi phụ trách cất vào sao?'
"Đúng vậy, ta phụ trách, rõ ràng ta đã để đồ vào bên trong, bây giờ không có." Hàn Mậu Sinh gấp đến độ không được, đồ chứa trong rương liên quan đến lần đàm phán này, không có những thứ đó, không cách nào thu mua được.
"Ngươi, ngươi thấy không?" Hàn Mậu Sinh hỏi trợ lý duy nhất trong căn phòng.
"Lâm tổng, mới rồi ta chuẩn bị văn kiện đàm phán, không có chú ý tới rương sắt." Nữ trợ lý cẩn thận nói, công việc này đãi ngộ rất tốt, nàng không dám chọc giận đối phương.