Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 287 - Chương 287: Bị Phát Hiện

Chương 287: Bị phát hiện Chương 287: Bị phát hiện

Khương Ninh bỏ mấy thứ này vào ba lô, lại đem theo một bộ quần áo, cuối cùng, hắn lấy ra một cái chìa khóa, trịnh trọng giao cho Tiết Nguyên Đồng.

"Lúc ta không ở đây, ngươi trông nhà giúp ta."

Tiết Nguyên Đồng bất đắc dĩ nói: "Chỉ biết sai ta."

Nhưng mà nàng vẫn nhanh tay cầm lấy chìa khóa.

"Ta đưa ngươi đi trạm xe." Nàng xung phong nhận việc.

Khương Ninh hỏi nàng: "Ngươi tiễn ta xong sau đó định đẩy xe về sao?"

Tiết Nguyên Đồng tức giận đi ra khỏi phòng.

Khương Ninh bật cười, hắn cong ngón tay bắn ra một đạo pháp thuật, bày pháp trận. Pháp trận đồng thời duy trì nhiệt độ cho phòng hắn và phòng Tiết Nguyên Đồng cách nhau một bức tường.

Hắn lại nhìn lướt qua phòng, đóng cửa lại, dậm chân rời đi.

Vừa rồi mặc dù Tiết Nguyên Đồng tức giận nhưng vẫn ngồi ở trên ghế xếp nhỏ. Nàng nắm áo bông, tay chống cằm, nhìn bóng dáng Khương Ninh dần đi xa.

Ở trong mắt nàng, bóng dáng đó có chút cô đơn. Không biết sao, Tiết Nguyên Đồng đột nhiên cảm thấy trong lòng vắng vẻ.

Lần này Khương Ninh rời đi, ít nhất phải mấy ngày mới có thể trở về chứ?

Quà vặt, thức uống, còn có máy vi tính, máy chơi game trong phòng hắn, tất cả đều là của ta, không ai tranh với ta, không phải ta nên vui vẻ sao?

Tiết Nguyên Đồng không hiểu, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy khó chịu, thậm chí lo lắng lỡ như Khương Ninh không trở lại thì làm sao bây giờ.

Nếu là như vậy, sau này nàng chỉ có một mình.

Tiết Nguyên Đồng càng nghĩ càng khó chịu, hốc mắt hồng hồng, một đôi mắt tràn ngập nước, nàng muốn lớn tiếng kêu Khương Ninh, nói mấy câu với hắn.

Nói cho hắn biết, ngồi xe nhất định phải chú ý an toàn, đừng ăn đồ ăn người lạ cho, đừng ngủ quá sâu, phải giữ kỹ đồ trên người, tốt nhất đem một cái ly giữ ấm, như vậy thì có thể uống nước sôi trên xe.

Tiết Nguyên Đồng mặc dù không có ngồi xe lửa nhưng lúc trước nàng cố ý tìm kiếm trên mạng, nàng biết rất nhiều, so với Khương Ninh thì nàng biết nhiều hơn.

Nhưng Tiết Nguyên Đồng không dám kêu, nàng sợ vừa lên tiếng thì giọng sẽ thay đổi.

Đến lúc đó Khương Ninh nhất định sẽ phát hiện nàng không có ý chí tiến thủ, nói không chừng còn có thể cười nhạo nàng.

Nhưng nếu như không nhắc nhở, Khương Ninh đần như vậy, chắc chắn sẽ thua thiệt.

Tiết Nguyên Đồng còn đang quấn quít, chợt thấy Khương Ninh đưa lưng về phía nàng, bước chân không ngừng, nhẹ nhàng phất phất tay.

Vẫy tay ý là không cần lo lắng hắn, Tiết Nguyên Đồng xem hiểu.

Nàng hơi quệt mồm: "Hừ, nhìn hắn đắc ý như vậy, lẽ nào cho rằng ta đang nhìn hắn sao!"

Tiết Nguyên Đồng xách ghế xếp nhỏ trở lại nhà mình.

Nàng chờ hai phút, không, một phút đồng hồ sau, lại chạy đến cửa nhìn Khương Ninh, chỉ là lần này, đê sông không còn bóng dáng Khương Ninh.

Tiết Nguyên Đồng chép miệng nhỏ than thở, buồn bực một hồi.

Mẹ và ông nội bà nội làm việc trong phòng bếp, nàng không giúp được gì, Sở Sở cũng về nhà.

Tiết Nguyên Đồng miễn cưỡng lấy lại tinh thần, đến phòng Khương Ninh.

Nàng mở máy vi tính, cởi giày ra, vùi đầu trên ghế da, nàng đưa tay túm thảm trên giường, kết quả kéo mấy cái, cảm thấy không đủ, giống như muốn gây khó dễ với hắn.

Tiết Nguyên Đồng theo bản năng hô: "Khương Ninh, cái thảm đó quá ghê tởm, ngươi mau bắt nó, ta muốn tàn nhẫn dày xéo nó!"

Hô xong nàng mới nhận ra Khương Ninh không có ở đây.

Đúng vậy, Khương Ninh không có ở đây. . .

Tiết Nguyên Đồng cảm thấy tẻ nhạt vô vị, trò chơi cũng không thơm.

Nàng không túm thảm, ngồi phịch trên ghế, phòng Khương Ninh ấm áp dễ chịu, không đắp chăn cũng sẽ không lạnh.

Vũ Châu cách Ôn Thành đại khái bảy trăm kilomet, lấy tốc độ phi hành của linh chu, tốn không tới nửa giờ là đến.

Bây giờ đang buổi sáng, ánh nắng chiếu rọi.

Khương Ninh ngắm nhìn thiên tượng, đêm ba mươi ngày mai, sợ là Vũ Châu sẽ có tuyết rơi.

Hắn thông qua một cái pháp thuật, màu sắc vòng bảo vệ bên ngoài linh chu hơi thay đổi màu sắc, để cho ánh nắng không còn gay gắt nữa.

Khương Ninh lấy một cái chăn, một cái iPad màu bạc từ nhẫn trữ vật ra.

Hắn gối lên chăn, một tay cầm ipad kiểm tra email.

Nghiên cứu về phương pháp tìm người qua mạng, trong email ghi chép cực kỳ toàn diện, ít nhất theo Khương Ninh thì có thể áp dụng.

Suy cho cùng những người trong sở nghiên cứu khoa học có thể nói là tinh anh đứng đầu toàn thế giới.

Khương Ninh chọn một loại đơn giản nhất trong đó, bắt đầu thôi diễn, tính toán khả năng có thể thực hiện phương pháp đánh người qua mạng.

Khương Ninh lấy giấy bút ra, dọc theo phương pháp ghi lại trên đó, kết hợp linh lực, thần thức, pháp trận, quẻ thuật, tiến hành tính toán công thức.

Trong nháy mắt, hơn một tiếng trôi qua, Khương Ninh đến Ôn Thành, hắn thần thức đảo qua, sau đó chú ý tới trạm xe phía dưới có một chiếc xe con, ba mẹ hắn đang chờ hắn.

Khương Ninh cười một tiếng, thật ra trong học kỳ này hắn có tới Ôn Thành thăm cha mẹ của hắn, chỉ là cha mẹ không có phát hiện hắn mà thôi.

Đến bây giờ mới xem như quang minh chính đại gặp mặt.

Giao thừa.

Sáng sớm, trên giường, Tiết Nguyên Đồng lông mi rung động, nhẹ nhàng mở mắt ra.

Nàng mơ mơ màng màng nhìn trần nhà, có chút mê mang, sau đó, ánh mắt của nàng dần dần trợn to.

Đây không phải là phòng ngủ của bản vương!

Mấy giây sau, Tiết Nguyên Đồng bừng tỉnh nhớ tới ngày hôm qua Khương Ninh đi, buổi tối nàng chạy đến phòng Khương Ninh chơi game, chơi đến rạng sáng, nàng mệt không chịu được, lại không muốn dời bước, cũng không ai đưa nàng về nhà.
Bình Luận (0)
Comment