Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 300 - Chương 300: Mơ Một Giấc Mơ Đẹp (2)

Chương 300: Mơ một giấc mơ đẹp (2) Chương 300: Mơ một giấc mơ đẹp (2)

Vì vậy, hắn an ủi Vân Nghê: “Về sau ngươi có cái gì không biết có thể hỏi ta, mặc dù ta biết không nhiều lắm, nhưng chúng ta có thể chỉ giáo lẫn nhau một chút.”

Miêu Triết tương đối khiêm tốn.

Hắn biết Vân Nghê là học sinh cùng khóa với hắn.

Vân Nghê: “Được, sau này nếu ta gặp phải đề mục không biết, chụp ảnh QQ gửi cho ngươi.”

Miêu Triết: “Chút lòng thành, ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi qua QQ để giảng bài.”

Vân Nghê: “Xin lỗi , giọng ta không dễ nghe lắm.”

Miêu Triết: "Nào có, ta từng nghe qua, rất dễ nghe.”

Lần đó hắn mở giọng nói của Vân Nghê, thật ngọt ngào.

Vân Nghê: “Không sao, ngươi cứ đánh chữ giải thích cho ta đi.”

Miêu Triết không dùng vũ lực, đối với Vân Nghê, hắn có một vạn loại dịu dàng, hắn tuyệt đối sẽ không bức bách đối phương làm chuyện không thích.

Dù sao, chỉ cần có thể giúp được Vân Nghê, hắn sẽ vô cùng vui vẻ.

“Ta hứa sẽ giảng giải rõ ràng cho ngươi.”

“Vân Thư, ngươi thật tốt.”

Miêu Triết: “Vậy ngươi có thích không?”

“Ai thèm chứ (Xấu hổ)”

Miêu Triết ôm điện thoại cười ngây ngô, vui vẻ giống như đứa bé.

Hắn vốn định nhắn rằng Vân Nghê, ngươi thật đáng yêu, chỉ là Miêu Triết suy nghĩ một chút, quyết định dùng một phương thức khác.

Hắn cầm điện thoại, giống như đang ôm người mình yêu, hắn nhẹ nhàng hôn một cái.

Giống như, hôn được Vân Nghê đáng yêu.



Đêm đầu tiên đi học.

Đối với một số người, là ngọt ngào, mà đối với một số người khác, lại là thất ý.

Vương Long Long đẩy cửa ra, nhìn căn nhà không một bóng người, thở dài.

Đối tượng khiến hắn thở dài, không chỉ có cha mẹ, còn có chủ nhiệm lớp Đan Khánh Vinh, còn có chính hắn.

Hôm nay khai giảng, Đan Khánh Vinh thay đổi chỗ ngồi, một câu cũng không đề cập đến chuyện liên quan đến cán bộ lớp.

Vương Long Long biết điều đó có nghĩa là gì, nghĩa là Đan Khánh Vinh không có ý định để hắn làm lớp trưởng.

Hắn nhất định chỉ có thể trong bóng tối, dâng hiến nhiệt tình của mình cho chủ nhiệm lớp

Vương Long Long rửa mặt rửa chân đánh răng, lên giường.

Hôm nay ấy không viết báo cáo công việc.

Hắn đột nhiên có chút mê mang.

Không biết mình có nên kiên trì hay không, và với kiên trì có ý nghĩa hay không.

Vương Long Long hồi tưởng lại, đó là năm thứ ba tiểu học, hắn nhìn thấy lớp trưởng lớp bọn họ trộm đồ, hắn dũng cảm đứng ra chỉ vào đối phương.

Lớp trưởng vì sợ hãi, làm vỡ gương của người khác.

Nhưng lúc ấy, lớp chỉ có lớp trưởng và hắn, lớp trưởng chạy đi tìm giáo viên cáo trạng trước.

Hai người ở trước mặt thầy, nói ra lý do của mình.

Khả năng nói của Vương Long Long rất kém.

Cuối cùng, các học sinh trong lớp, bao gồm cả giáo viên, đều tin lớp trưởng.

Vương Long Long bị vu khống, chịu tiếng xấu, bị các bạn cùng lớp cười nhạo, bị gọi là kẻ lừa đảo.

Mà lớp trưởng là người khởi xướng, đứng trong đám người cùng cười nhạo hắn.

Vương Long Long còn nhỏ không hiểu, vì sao thầy lại không tin hắn?

Chẳng lẽ bởi vì, hắn chỉ biết nói một câu “Gương là do lớp trưởng đụng vỡ” sao?

Nhưng đó rõ ràng là sự thật.

Vương Long Long không rõ.

Hắn kiên định cho rằng, nhất định là bởi vì đối phương là lớp trưởng, cho nên giáo viên mới lựa chọn tin tưởng lớp trưởng, chứ không tin hắn.

Vì thế Vương Long Long quyết định chứng minh bản thân, chứng minh cho thầy xem.

Năm đó hắn còn nhỏ, bắt đầu nảy sinh ý nghĩ ngây thơ, hắn muốn làm lớp trưởng.

Vì thế, mấy năm nay, hắn vẫn kiên trì tín niệm của mình, đọc sách, đọc sách, lại đọc sách.

Hôm nay hắn đã sớm quên mất diện mạo của vị thầy giáo kia, cũng kiểm kê chuyện ngày đó.

Hắn chưa bao giờ cân nhắc đúng sai, hắn chỉ để ý đến việc kiên trì.

Nhưng hôm nay, hình như không nhìn thấy hy vọng.

Đêm khuya yên tĩnh, Vương Long Long ngủ thật say.



Đột nhiên, cửa sổ mở ra, hai bóng người đáp xuống phòng.

Phù văn minh trên cánh tay phải con rối sáng lên.

Ánh mắt Khương Ninh phóng tới trên người Vương Long Long, hắn khảo sát qua Vương Long Long, tính cách, năng lực, hoàn toàn hợp cách.

Hắn tại Nguyên Thế Giới đã chọn một vật chứa đựng tuyệt vời cho Vương Long Long.

Cái lọ kia, là “Bóng dáng” do thế gia trăm năm bồi dưỡng.

Cực kỳ thích hợp với Vương Long Long.

Nếu như mọi thứ thuận lợi, đợi đến khi Vương Long Long trải qua nhiều lần xuyên việt, linh hồn sẽ trở nên lớn mạnh hơn.

Có lẽ sẽ xuyên qua hai giới, mang đến vật đặc thù.

Mà tất cả những thứ này, đối với Vương Long Long mà nói, chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Hy vọng hắn mơ một giấc mộng đẹp.

Khôi lỗi điểm lên trán Vương Long Long.

Ấn ký sáng tỏ bay ra, khắc lên trán Vương Long Long, ngưng kết ra một ấn ký pháp tắc.

Một đạo lực lượng đặc thù bỗng nhiên vượt qua hai giới, phá bỏ bình phong mà đến, giống như mạng trong thế giới internet, kết nối liên thông một cách chuẩn xác.



Nguyên giới.

Thành phố Nam An, dinh thự Tề gia.

Vương Long Long tỉnh lại, chóp mũi ngửi được một cỗ dị hương, làm hắn vui vẻ thoải mái một trận, cả người sảng khoái.

Thơm quá?

Ai thắp nhang thế?

Còn nhớ lần trước ngồi xe của ba, trong xe của ông ấy chính là loại mùi thơm này.

Vương Long Long mở mắt, nhìn khung cảnh chung quanh, chợt, hắn ngây ngẩn cả người.

Phòng ở không tính là lớn, trong phòng có chút tối, đồ dùng bằng gỗ, tất cả đều là kiểu cũ, đỉnh đầu không có đèn điện, trên bàn chỉ đốt một ngọn đèn dầu, ánh lửa chiếu sáng căn phòng.

Vương Long Long kinh hãi ngồi dậy.

Không phải là ta đang ngủ ở nhà sao?

Chẳng lẽ... ta đang nằm mơ?
Bình Luận (0)
Comment