Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 346 - Chương 346: Uống Nước (3)

Chương 346: Uống nước (3) Chương 346: Uống nước (3)

Dương Thánh nói: “Ta không cần tiền, ta muốn hắn cải thiện trí nhớ.”

“Vậy không sao, báo cảnh sát đi.” Khương Ninh nói.

Cục trưởng Vương vừa nghe nói như thế, vẻ mặt khẽ động, bình thường hắn chủ quản chuyện trường học, hiệu trưởng đã nói, có thể giải quyết ở trong trường học, tốt nhất không nên đặt ở ngoài trường, một khi liên quan đến cảnh sát, sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đối với trường học.

Chỉ là cục trưởng Vương không khuyên Dương Thánh, ông thấy tên Tề Thiên Hằng này khó chịu, lúc đập xe, khá điên, lần này để cho hắn dùng tiền giải quyết, lần sau còn không biết gây ra chuyện gì.

“Ngươi mẹ nó có phải đầu óc có bệnh hay không!”

Tề Thiên Hằng quát, trước kia gặp phải chuyện, trực tiếp dùng tiền giải quyết, kết quả lần này không thể, hắn nhất thời nóng nảy, từ hàng sau xông tới.

Bạn học lớp 2 thấy một màn này, lập tức cảm thấy không ổn, Tề Thiên Hằng là người đứng đầu từ dưới lên ở lớp 2, còn nằm trong top 10 đếm ngược toàn trường.

Bình thường hắn hòa khí ở trong lớp, nhưng học sinh lớp 2, biết Tề Thiên Hằng không dễ chọc, lúc trước có một học sinh nói thành tích của hắn kém, bị chỉnh một trận.

Cục trưởng Vương đi lên ngăn cản hắn, nhưng mà Khương Ninh còn nhanh hơn ông ấy, bước ra hai bước, đi xuống lối đi nhỏ.

Tề Thiên Hằng tới bắt cổ áo Khương Ninh, dự định cảnh cáo hắn, đừng kiêu ngạo, cha hắn là quản đốc!

Nhưng mà, trong thần thức của Khương Ninh, động tác của Tề Thiên Hằng chậm tới cực điểm.

Giờ phút này, Khương Ninh mặc áo gió ngắn, quần âu màu đen, tay trái hắn đút túi.

Kiểu tóc của hắn phiêu dật, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh, triển lộ ra khí chất cao lãnh đã quen nhìn mưa gió, hơn nữa trong loại khí chất này, còn có một tia lưu manh.

Khương Ninh chậm rãi vươn tay phải ra, dễ dàng bắt được cánh tay Tề Thiên Hằng, lại thoải mái xoay các đốt ngón tay của hắn như vậy, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.

Tề Thiên Hằng bị đau, hoàn toàn không thể kháng cự đau đớn, thân thể theo tay phải Khương Ninh, khom lưng, không thể nhúc nhích.

Vậy mà hắn lại bị Khương Ninh bắt!

“Buông ra, ngươi mẹ nó mau buông ra!” Tề Thiên Hằng giãy dụa kêu lên.

“Đau quá!”

Khương Ninh dùng một tay chế trụ Tề Thiên Hằng, vẫn đứng đút túi, thần sắc không thay đổi, phảng phất chỉ là làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể.

Nhưng mà, người bên ngoài xem ra, cảnh tượng lại kinh diễm một cách dị thường.

Phòng học vang lên tiếng nữ sinh lớp 2 khẽ hô: “Đẹp trai quá.”

“Tuyệt muốn chết!”

Lê Thi không hề đứng ngoài, áp đảo mọi người, mà nhìn chằm chằm dáng người Khương Ninh, hai mắt ngẩn người.

‘Có chút cảnh đẹp ý vui... Thì ra đánh nhau thật sự có thể đẹp trai như vậy...’

Lê Thi cảm thấy không có nữ sinh nào có thể kháng cự loại hình ảnh này.

Cục trưởng Vương cũng kinh ngạc, hắn có chút nhãn lực, động tác của Khương Ninh quá dứt khoát, quả thực không có bất kỳ động tác dư thừa nào, liền mạch lưu loát.

Dương Thánh nhìn thấy Khương Ninh thay nàng ra mặt, còn có thể đánh đẹp trai như thế, trong lòng đầu tiên là dâng lên một loại cảm giác run rẩy, vài giây sau, cỗ rung động kia biến mất.

Thay vào đó là một màn Khương Ninh vừa mới ra tay, Dương Thánh không khỏi suy tư, nếu như vừa rồi người ra tay chính là nàng, nàng có thể giống như Khương Ninh chế trụ Tề Thiên Hằng sao?

Dù sao cục trưởng Vương cũng là một nửa giáo viên của trường học, cũng không thể nhìn một bạn học ức hiếp một bạn học khác, kỳ cục.

Ông đi tới nói: “Ngươi buông tay đi, ta tới quản hắn.”

Khương Ninh buông tay, lại nắm cánh tay Tề Thiên Hằng.

Một lực lớn đánh úp lại, Tề Thiên Hằng đau đớn kêu lên, cánh tay như bị kìm kẹp.

Đợi đến khi Khương Ninh hoàn toàn buông ra, Tề Thiên Hằng lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Ninh, hận không thể lập tức trả thù.

Cục trưởng Vương vỗ vỗ Tề Thiên Hằng, ý bảo hắn bình tĩnh.

Tề Thiên Hằng tức giận nhưng không dám động thủ nữa.

Khương Ninh bên cạnh khẽ cười.

Cục trưởng Vương nhìn Dương Thánh, chần chờ hai giây, thương lượng nói: “Ngươi xem, đánh cũng đánh rồi, tức giận cũng hết rồi, bảo hắn bồi thường, việc này kết thúc đi, chúng ta đừng nháo lớn như vậy.”

Nói xong hắn lại vỗ vỗ Tề Thiên Hằng, vẻ mặt nghiêm túc: “Còn không mau xin lỗi, còn ngây ngốc ra đó sao? Đó là điều phải ghi nhớ!”

Tong lòng Tề Thiên Hằng nghẹn khuất, hắn thật sự rất muốn cứng một phen, nhưng hắn không dám, hắn đã phạm qua không ít chuyện, nhưng còn chưa rơi vào tình cảnh này, bản năng có sợ hãi, bằng không vừa rồi sẽ không xúc động muốn động thủ.

Hắn do dự một hồi, hướng mặt về phía Dương Thánh, khom lưng một cách cứng ngắt: “Bạn học, xin lỗi, ta không nên cố ý hủy hoại xe đạp của ngươi, đều là lỗi của ta, ta biết sai rồi, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta.”

Nói xong câu đó, trong lòng Tề Thiên Hằng bỗng nhiên thoải mái hơn rất nhiều, người cha quản đốc đã dạy hắn, đại trượng phu co được dãn được, nhất thời được mất không thể hiện được cái gì, còn nhiều thời gian.

Huống hồ, xin lỗi bạn gái tương lai của mình, mất mặt sao?

Không mất mặt.

Nghĩ như thế, Tề Thiên Hằng ngược lại vui vẻ lên, về sau theo đuổi nữ sinh này tới tay, lại hồi tưởng lại, nói không chừng là một chuyện diệu .

Chỉ là, vừa rồi đối với hắn động thủ nam sinh, hắn tuyệt đối sẽ tìm địa bàn trở về, vừa rồi là hắn không chú ý, bị đối phương bắt, nếu như lại đánh một hồi, hắn chưa chắc sẽ thua!

Hắn Tề Thiên Hằng tốt xấu gì luyện qua một hai năm tán đả, bình thường học sinh trung học, hắn có thể giải quyết hai cái.

“Cậu xem như vậy được chưa, hắn xin lỗi, còn nguyện ý bồi thường cho cậu, ta đến văn phòng viết cho hai người giấy tờ, chứng minh bồi thường.”
Bình Luận (0)
Comment