Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 366 - Chương 366: Bao Trọn Cái Gì Cơ?

Chương 366: Bao trọn cái gì cơ? Chương 366: Bao trọn cái gì cơ?

‘Chẳng lẽ bằng ngươi xinh đẹp, là có thể tùy ý trêu chọc người khác sao?’

‘Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo!’

Hôm nay Quách Khôn Nam hắn thật đúng là muốn vào nhà hàng ES!

Vừa qua khỏi kì nghỉ đông không lâu, một cửa ải cuối năm, Quách Khôn Nam nhận được bao lì xì, trải qua mấy ngày tiêu phí, hắn vẫn còn ‘một số tiền lớn’ bảy tám chục tệ.

Quách Khôn Nam nói: “Quân ca, ngươi mời ta lẩu Oden, ta mời ngươi ăn bánh tart trứng, nghe nói bánh tart trứng ở nhà hàng ES rất ngon.”

Hồ Quân ăn lẩu Oden, bà chủ bỏ hơi nhiều cay, khiến hắn đau khổ.

“Nam ca đại khí.”

“Ngươi chờ ở đây, không cần đi lại, ta lập tức quay lại.”

Quách Khôn Nam xách theo cặp sách vào nhà hàng ES.

Cẩn thận đẩy cửa kính ra, Quách Khôn Nam mang theo vẻ trang trọng khó hiểu, vào đại sảnh nhà hàng ES.

Đập vào mắt hắt là lối trang trí đơn giản nhưng sang trọng.

Hắn bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, giống như đi ở trong lễ đường, sợ bởi vì hành động khác người, phá hủy không khí nhà ăn, khiến người phục vụ xem thường.

Tại quầy lễ tân của nhà hàng, có ba cái học sinh, đang gọi cơm theo thứ tự, mọi thứ có vẻ có trật tự.

Quách Khôn Nam đương nhiên là không dám chen ngang, hắn thành thật xếp phía sau, hắn lặng lẽ nắm lấy tiền trong túi, sợ bởi vì bất ngờ, không tìm thấy tiền, đưa tới ánh mặt khinh miệt của khách hàng chung quanh.

Cuối cùng cũng đến phiên Quách Khôn Nam gọi cơm, hắn đang muốn mở miệng, bỗng nhiên phía sau có một bác gái chen qua, căn bản không xếp hàng, bà thô lỗ nói với phục vụ trẻ trung xinh đẹp: “Cho ta bốn cái bánh tart trứng, nhanh lên, ta gấp lắm rồi!”

Quách Khôn Nam rất tức giận, sao lại thế này?

Ta là chó là mèo sao?

Là người tới dẫm một chân!

Chị gái phục vụ rất có lễ phép nhắc nhở: “Ngại quá, là vị soái ca này tới trước, mời bác xếp hàng chờ một lát.”

Lời này vừa nói ra, Quách Khôn Nam thoải mái rất nhiều, trước đây khi hắn mua đồ, khó chịu nhất là có người chen hàng, có đôi khi ông chủ giống như người mua, trước mặt là ai, hắn phục vụ ai, vô cùng ngu ngốc.

Khi đó, Quách Khôn Nam luôn phải hét lên, mới có thể khiến ông chủ làm cho trước.

Quách Khôn Nam cảm thấy nó thật là rớt cấp bậc.

Mà hiện tại ở nhà hàng ES, người phục vụ lại có nguyên tắc như thế, hắn vô cùng vui mừng.

Không hổ là nhà hàng cao cấp.

Bác gái không tình nguyện xếp ra phía sau Quách Khôn Nam, bà thấy động tác của Quách Khôn Nam rất chậm, không khỏi thúc giục nói: “Ngươi có thể nhanh lên hay không, ta chờ mua bánh tart trứng đó!”

Nghe thấy lời này, Quách Khôn Nam không chịu nổi, gì vậy, mua cái bánh tart trứng còn có những việc này?

Đáy lòng hắn vốn tích góp sự tức giận, lúc này lòng độc ác nảy ra, không phải là ngươi mua bánh tart trứng sao?

Ta cho ngươi mua!

Quách Khôn Nam vô cùng tự tin, lớn tiếng hỏi: “Còn mấy cái bánh tart trứng?”

Chị gái phục vụ nhìn, nói: “80 cái.”

Quách Khôn Nam:…

Một cái bánh tart trứng 8 tệ, 80 cái bao nhiêu tiền?

Nga, hai trăm lẻ bốn, được rồi.

Hắn quay đầu: “Bà nghe thấy không, còn có 80 cái, bà gấp cái gì?”

Bác gái khinh thường nhìn hắn: “Không có tiền ngươi trang gì đâu?”

Quách Khôn Nam mang theo bốn cái bánh tart trứng, xám xịt rời khỏi nhà hàng ES.



Đơn Kiêu rời khỏi trường có chút muộn, ngày nào cũng tới muộn hắn mới về.

Hắn đợi ở trong trường đặc biệt thoải mái, đại khái như là ông chủ luôn thích ở công ty đợi, bởi vì đó là thuộc về địa bàn của hắn.

Học sinh trên con đường chính của khuôn viên trường ít đi rất nhiều, không hề chen chúc.

Trên mặt Đơn Kiêu mang theo nụ cười giản dị, đi ở trên đường, trên đường phía trước có một cái túi.

Đơn Kiêu chủ động khom lưng, nhặt cái túi lên, ném vào ven đường thùng rác.

Làm xong cái này việc nhỏ, tâm trạng của hắn càng thêm tốt.

Làm việc tốt mỗi ngày, tích thiện thành đức.

Hắn đam mê Tứ Trung như thế.

Ra cổng trường, Đơn Kiêu quay đầu, nhìn về ‘siêu thị bồi dưỡng nhân tài’ phía bên phải, Mã Sự Thành ngồi ở ghế dài uống chai Coca thủy tinh.

Đơn kiêu thân thiện chào hỏi.

Hắn nhìn cửa hàng nhỏ, trong lòng cảm khái vô cùng, hiện giờ xã hội biến hóa nhanh thật.

Đơn Kiêu còn nhớ rõ, khi còn nhỏ, mẹ hắn cho hắn 5 hào, hắn đến cửa hàng có thể mua được 3 túi bánh mì, 2 hộp sữa bò, hai túi que cay, một túi snack, còn có một đống đường.

Thật hoài niệm cuộc sống khi đó, phong phú, thuần phác, không xốc nổi.

Hiện tại không được, giá hàng tăng cao, tiền mua giảm xuống.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu, vẫn là hiện tại cửa hàng gắn camera.



Mã Sự Thành uống một nửa chai Coca, nhìn nhìn học sinh lác đác lưa thưa bên ngoài, nhà hắn ở nội thành, cũng không sốt ruột trở về.

Mỗi lần nghỉ, Mã Sự Thành đều sẽ lên mạng rồi mới về nhà.

Hắn cầm chai Coca thủy tinh, tìm được ông chủ.

“Mở máy hai tiếng.”

“Được, phía sau còn có máy trống, ngươi đi chơi đi.” Ông lấy bút ghi thời gian lên giấy.

Quán net nhỏ của bọn họ, trên máy tính không cài đặt phần mềm tính giờ, toàn dựa vào ghi chép thủ công.

Mã Sự Thành đẩy cửa ra, đi vào ‘quán nét bồi dưỡng nhân tài phía sau’.

Hắn chọn một cái máy, khởi động máy, chai Coca đặt lên bàn, ấn con chuột bàn phím, đăng nhập vào game LOL.

Bắt đầu xếp hạng, chọn anh hùng Yasuo ngay lập tức.

Trước kia Mã Sự Thành thích chơi Kiếm Thánh nhất, một tháng trước, tân anh hùng á tác ra, nháy mắt thay thế được Kiếm Thánh ở hắn cảm nhận trung địa vị.

Anh hùng Yasuo vô cùng cường lực, hơn nữa còn dễ thể hiện.
Bình Luận (0)
Comment