Chương 400: Không thoải mái (2)
Chương 400: Không thoải mái (2)
Rất nhiều cô gái trẻ và những cô gái mới vào xã hội luôn để ý tới “duyên phận” khó hiểu này.
Khương Ninh nói: “Nhắc nhở một chút, không phải mấy nữ sinh, ta chỉ chơi với một mình Tiết Nguyên Đồng.”
“Ơ, cũng rất chung tình.” Quách Nhiễm tán thưởng nói.
Khương Ninh không dây dưa với nàng, mà hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Quách Nhiễm nghe xong, mở tủ ra, lấy một túi lớn đồ ăn vặt đặt lên bàn: “Này, chia cho Tiết Nguyên Đồng của ngươi đi.”
Quách Nhiễm cũng thích Tiết Nguyên Đồng, cô bé thông minh đáng yêu, thành tích hóa học đạt điểm tối đa, còn tham ăn, nếu đánh bóng bàn tốt hơn nữa thì tốt rồi.
“Phân lượng không đúng.” Khương Ninh quét thần thức, đồ ăn vặt nhiều hơn trước rất nhiều.
“Có việc nói mau, ta còn phải đi học.” Khương Ninh thúc giục.
Quách Nhiễm do dự, nói: “Thứ bảy ta đến chỗ hẹn, ngươi chờ ta bên ngoài khách sạn một chút.”
“Cái này...”
Thấy Khương Ninh suy nghĩ, Quách Nhiễm khẩn cầu: “Chỉ một lần thôi, nếu không đáng tin, sau này ta không tin họ hàng nữa.”
Từ sau sự kiện lần đó của Nghiêm Ba xảy ra, nàng vừa nghĩ đến yêu đương, kết hôn thì sẽ có loại bóng ma tâm lý, sắp thành chướng ngại tâm lý, gần như không dám đối mặt nữa, mà người có thể giảm bớt những thứ này, nói tiếp có chút buồn cười, lại là học sinh trước mặt.
Lần trước chỉ kém một bước xa, đã bị người đàn bà điên cuồng kia, cầm dao nhỏ vạch mặt, thời khắc nguy cơ, đúng là Khương Ninh đứng ra hô một tiếng ngăn lại.
Đối với nữ nhân xinh đẹp mà nói, cái này không thua gì ơn cứu mạng.
Khương Ninh thấy nàng nói như vậy, nói: “Được, ta đi cùng ngươi.”
“Học sinh của ta thật tốt.”
“Vậy thứ bảy ta tìm ngươi nha!” Tâm tình Quách Nhiễm không tệ.
Khương Ninh cầm lấy đồ ăn vặt: “Ừm, ta mang đi.”
Trong lòng Quách Nhiễm có chút không nỡ, không phải không nỡ Khương Ninh, mà là đồ ăn vặt của nàng.
Nàng là giáo viên mới, tiền lương không cao, đồ ăn vặt nàng mua, tất cả đều là loại đồ ăn ngon, giá cả không rẻ, vừa rồi cho Khương Ninh một túi đồ ăn vặt, tiêu tốn của nàng hai trăm đồng.
Hắn xách túi lớn, đi tới cửa phòng làm việc, để lại một câu: “Ngày mai ta tặng ngươi một món quà, ngươi có thể thử chờ mong một chút.”
Quách Nhiễm thốt lên: “Quà gì vậy?”
Lời vừa ra khỏi miệng, bóng người Khương Ninh đã không thấy đâu.
Quách Nhiễm nhìn cánh cửa trống trải: “Tuổi còn nhỏ, mà đã có thể dụ người ta!”
Nàng hơi chờ mong, ngày mai Khương Ninh tặng quà gì cho nàng, đồ ăn vặt? Đồ trang sức?
Hoặc một số thứ khác.
Quách Nhiễm không ôm hy vọng quá lớn, Khương Ninh chỉ là học sinh, hắn có thể có phần tâm ý hiếu kính giáo viên như này là tốt rồi.
Khương Ninh mang theo một túi lớn đồ ăn vặt trở về, lại khiến cho bạn học trong lớp chú ý.
Đan Kiêu ngồi ở phía trước, hắn nhìn cái túi, nhìn nhiều hơn, rồi thu hồi ánh mắt.
‘Không dễ ra tay lắm.’ Hắn ta phán xét.
Hơn nữa, Đan Kiêu luôn cảm thấy người tà môn như Khương Ninh, một khi ra tay, nếu như bị bắt được, hắn nhất định sẽ bị Khương Ninh, một cước từ chỗ ngồi, đá lên trên tường.
Đan Kiêu sợ.
Bạch Vũ Hạ, Đan Khải Tuyền nhìn qua, ngay cả Mã Sự Thành phía sau cũng ngẩng đầu, nhìn về phía này.
Trước kia ngồi cùng bàn với Khương Ninh, hắn có thể ăn kém vài túi đồ ăn vặt, sau đó lại dùng kẹo cao su khuyến mại, hoặc là đồ ăn vặt khác, tiếp tế cho Khương Ninh, hiện tại không được, quá xa.
Khoảng cách ngăn cản tất cả.
Đương nhiên, các bạn trong lớp nhìn Khương Ninh, nhìn chăm chú nhất, vẫn là Tiết Nguyên Đồng, nàng nhìn chằm chằm túi trên tay Khương Ninh không chớp mắt.
Tiết Nguyên Đồng không nói chuyện, từ buổi chiều, Khương Ninh dùng thủ đoạn đê tiện, lừa nàng thu dọn năm quân cờ, nàng đơn phương tuyên bố bực bội với Khương Ninh.
Thậm chí buổi chiều tan học, nàng không để ý tới Khương Ninh, chỉ nhìn hắn một cái, hắn đã ‘ngoan ngoãn' mua cơm chiều.
Nhưng mà, điều kỳ quái chính là, sau khi Khương Ninh mua cơm tối, vẫn không nói chuyện với nàng.
Tiết Nguyên Đồng nóng nảy, vốn đã đơn phương quyết định “hòa hảo” với Khương Ninh, nhưng nàng không tiện chủ động nói.
Khương Ninh đặt túi lên bàn học, Trần Tư Tình xoay người hỏi: “Lần này có món gì ngon?”
Khương Ninh lật lật túi: “Sơn tra, hạnh nhân, thịt bò thái lát, mực thái sợi, cốc chocolate tinh cầu...”
Hắn nói một loạt tên đồ ăn vặt.
Khương Ninh nói xong đồ ăn vặt, khép túi lại, không chia cho người ta.
Bạn học xung quanh không cảm thấy có gì, lúc trước Khương Ninh cũng như thế, chỉ có lúc Khương Ninh ăn, mới có thể phân cho bọn họ, mọi người không nóng nảy, dù sao cuối cùng có thể chia đến.
Tiết Nguyên Đồng: ‘Đáng giận, Khương Ninh phản rồi!’
Còn không tới tìm nàng nói chuyện, chẳng lẽ cho rằng nàng sẽ vì đồ ăn vặt mà khuất phục sao?
Nàng ngửa cằm, nghiêng về phía Khương Ninh, đưa mắt nhìn.
Khương Ninh lấy điện thoại di ra chơi.
‘Đáng giận, ta ám chỉ rõ ràng như vậy!’
Tiết Nguyên Đồng không muốn để ý đến hắn, nàng nghiêm mặt, làm ra bộ dạng lạnh lùng.
Bỗng nhiên, Khương Ninh nói một câu: “Muốn ăn không?”
Tiết Nguyên Đồng trả lời: “Muốn.”
…
Tan tiết học tự học buổi tối.
Dương Thánh chậm rãi đi tới hàng sau, nhìn mấy bạn học.
Trước đó nàng đã dặn dò, hôm nay cùng một tổ bạn học trực nhật, toàn bộ không cần làm việc, nàng lấy sức một mình thành lập đại đội trực nhật.
“Quách Khôn Nam, ngươi phụ trách hàng thứ nhất phía nam.” Dương Thánh điểm danh.
Thái độ Quách Khôn Nam thấp xuống: “Được được được.”
Vốn hắn muốn ra bên ngoài mua chút bánh ăn, bây giờ trực nhật, chắc chắn không đi được, may mắn hắn đã nhờ Hồ Quân trước.
Dương Thánh tiếp tục nói: “Đan Khải Tuyền và Thôi Vũ, hai người phụ trách hai hàng giữa.”