Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 401 - Chương 401: Song Hùng Tứ Trung

Chương 401: Song hùng Tứ Trung Chương 401: Song hùng Tứ Trung

Đan Khải Tuyền và Thôi Vũ mang vẻ mặt đau khổ, cùng nhau cầm chổi đi.

‘Lư Kỳ Kỳ, ngươi nhìn cái gì vậy? Ngươi phụ trách hàng ghế phía bắc.” Tri kỷ Dương Thánh sắp xếp cho nàng.

Trong lòng Lư Kỳ Kỳ phỉ báng Dương Thánh vô số câu, tiết thể dục buổi chiều hôm nay, nàng và Dương Thánh đánh cược, sau đó Dương Thánh ở trước mặt nàng, nhảy xà kép thang mây.

Lư Kỳ Kỳ vui vẻ trực nhật một tháng.

Dương Thánh thấy Lư Kỳ Kỳ bất động, nàng nói: “Du Văn người ta tuân thủ lời hứa, chẳng lẽ ngươi không phải nàng ấy?”

Lư Kỳ Kỳ đứng dậy làm việc.

Mã Sự Thành nhìn thấy bọn họ đều bị điểm danh, kêu gào: “Vậy còn ta, còn ta thì sao?”

Không đợi Dương Thánh nói chuyện, Mã Sự Thành đột nhiên vỗ tay một cái, đắc ý nói: “Ôi, đáng tiếc nha, ta đã không cần trực nhật!”

Hắn cố ý khoe khoang trước mặt Dương Thánh.

Đúng vậy, lúc trước hắn làm việc chăm chỉ nhất, bình thường tích cực tham dự trực ban lớp, hơn nữa vận chuyển nước tinh khiết, rất nhanh trả hết nợ, Mã Sự Thành của hôm nay, không phải nói cũng biết tâm trạng tốt cỡ nào.

Hắn nhìn đám người Quách Khôn Nam vất vả trực nhật, trong lòng lại cảm thấy tài trí hơn người.

Dương Thánh không để ý đến hắn, mà hỏi mấy người vừa rồi: “Ai nguyện ý đi đổ rác, có thể miễn giảm một lần.”

Thôi Vũ cướp lời: “Để ta!”

Lúc đang nói chuyện, ngoài cửa lớp 8 có hai bạn học tiến vào.

Vóc dáng hai người không cao lắm, một người là Tề Thiên Hằng lớp 2, một người khác là học trưởng lớp 11, hắn ta là bạn trai của Lư Kỳ Kỳ.

Tề Thiên Hằng vừa vào phòng học, vừa lúc nhìn thấy Dương Thánh bọn họ, hắn đầu tiên là làm một cái giơ tay động tác, nhìn nhìn hắn mấy vạn khối đồng hồ, nói:

“Tiểu Dương thánh, hôm nay đến lượt ngươi trực nhật!”

Tề Thiên Hằng ở lớp thực nghiệm 2, chưa bao giờ trực nhật, càng không có bạn học nào dám để hắn trực nhật, hắn là người duy nhất cần trực nhật.

“Ta có trực nhật liên quan gì đến ngươi?” Khẩu khí Dương Thánh hung hăn trước sau như một.

Tề Thiên Hằng cũng không có ý, hắn đưa bữa sáng vài ngày, nắm bắt có thể tiến thêm một bước: “Mỗi ngày ta nhắn tin cho ngươi gọi bữa sáng, bữa ăn rất phong phú, hôm nay ta cố ý đến xem, ngươi có béo không.”

Hắn nói xong những lời này, Mã Sự Thành đầu tiên là nhìn Dương Thánh, lại nhìn Tề Thiên Hằng, cảm thấy rất kỳ quái, làm sao Dương Thánh có thể yêu cầu bữa sáng với người ta?

Nhưng Mã Sự Thành nhận ra chuyện này không đơn giản, hắn không nói gì.

Ngược lại Đan Khải Tuyền thoáng qua, vừa rồi Tề Thiên Hằng vào cửa, hắn chú ý tới, đối với loại học sinh trong nhà có hai đồng tiền thối này, Đan Khải Tuyền luôn khinh thường.

Có tiền thì thế nào, cũng không phải chính ngươi kiếm được, lão tử vẫn khinh thường ngươi như thường!

So với Mã Sự Thành, Đan Khải Tuyền cũng không cố kỵ nhiều như vậy, từ trước đến nay hắn nhanh mồm nhanh miệng, cười nhạo nói.

Ánh mắt Tề Thiên Hằng quét về phía hắn, ngữ khí không tin: “Ngươi đang tán dóc sao?”

Đan Khải Tuyền vui vẻ nói: “Ta là người lớp 8, ta còn có thể lừa ngươi?”

Tề Thiên Hằng lại nhìn Dương Thánh, hắn nghĩ đến bữa sáng mấy ngày nay, bị người ta ném đi, trong lòng có loại cảm giác bị người ta đùa giỡn, hắn quát hỏi: “Ngươi rõ ràng không ăn sáng, vì sao còn tìm ta gọi cơm?”

Dương Thánh không hiểu hắn đang nói cái gì: “Ai gọi cơm, ngươi đừng tưởng ai cũng mê mình.”

Đối với thứ mà người đáng ghét này tặng, nàng chỉ biết vứt bỏ.

Tề Thiên Hằng lấy điện thoại ra, mở khung chat, trượt màn hình, hiển thị từng cái tin nhắn, giằng co: “Đây không phải là ngươi, đây không phải là ngươi sao?”

Dương Thánh nhìn xong, bình tĩnh nói: “Không phải ta.”

Đan Khải Tuyền thấy ghi chú người liên lạc, vui vẻ nói: “Anh em, ngươi ghi chú rất thú vị.”

Phía trên ghi chú người liên lạc là ‘Tiểu Thánh Thánh’.

Tề Thiên Hằng thấy Dương Thánh không thừa nhận, hắn gọi điện thoại ngay tại chỗ: “Ngươi lấy điện thoại ra!”

Thời điểm bình thưởng, Dương Thánh sẽ không dễ dàng cầm điện thoại, hiện tại nàng biết khả năng bị hiểu lầm, nàng thẳng thắn thành khẩn lấy điện thoại ra, bật màn hình, phía trên cũng không có bất kỳ cuộc gọi nào.

Tề Thiên Hằng choáng váng.

Rốt cuộc ai đã ăn bữa sáng của hắn, còn nhắn tin gọi đồ ăn cho hắn?

Hắn hỏi bạn học lớp 8: “Bữa sáng ta mua, thật sự bị vứt vào thùng rác rồi?”

Đan Khải Tuyền nói: “Lúc Dương Thánh ném thùng rác, bị Trương Trì lớp chúng ta ăn.”

Hắn không cảm thấy cái này có cái gì phải che dấu, nếu Tề Thiên Hằng quen một bạn học lớp 8, đều có thể biết việc này.

Tề Thiên Hằng nghiêm mặt: “Trương Trì phải không, đây là số điện thoại của hắn sao?”

“Giúp ta chút đi người anh em.” Hắn nói.

Đan Khải Tuyền thấy sắc mặt Tề Thiên Hằng, biết chuyện này không đơn giản, hắn không nói. “Tề Thiên Hằng hỏi một vòng người, vẫn không ai nói, hắn chỉ vào đám người lớp 8 phóng ngôn nói: “Được, các ngươi được, ta tự mình điều tra!”

Tề Thiên Hằng đi rồi.

Đan Khải Tuyền hỏi: “Sẽ không xảy ra chuyện chứ?”

Mã Sự Thành chắc chắn: “Sẽ xảy ra chuyện.”

Đan Khải Tuyền lại hỏi: “Vậy ta có trách nhiệm không?”

Mã Sự Thành nói: “Chắc là không có chuyện gì đâu, cho dù ngươi không nói, hắn sớm muộn sẽ biết, chỉ là chuyện sớm muộn.”

Thôi Vũ mắng: “Cháu trai Trương Trì tổn hại như vậy, ăn bữa sáng của Dương Thánh, còn nhắn tin cho người khác, ta không ngờ.”

Loại người này hắn không nhìn nổi nữa.

“Không phải hắn ấy vẫn như vậy sao? Xài ké kem đánh răng của Hồ Quân, xài ké kem gội đầu của ta, xài ké bình nước ấm của Nam ca.” Đan Khải Tuyền nói.

“Quét dọn nhanh, quét xong chúng ta xem náo nhiệt, buổi tối có biến.” Hắn nói.
Bình Luận (0)
Comment