Chương 404: Đánh bóng
Chương 404: Đánh bóng
Nếu như đánh nhau thì hay rồi, vừa nhìn hình thể Cao Hà Suất, đã biết này chiến lực tuyệt đối không thấp, vừa rồi tư thế hắn mắng chửi người, vô cùng kinh khủng, tuyệt đối có thể dọa khóc tiểu hài tử.
Mà Trương Trì cũng không kém, hắn là ủy viên thể dục, tố chất thân thể tốt, tối hôm qua đánh nhau với Tề Thiên Hằng lớp 2, nhìn dáng vẻ Tề Thiên Hằng, tuyệt đối đã luyện qua tay, nhưng mà thật sự không đánh thắng Trương Trì.
‘Đáng tiếc.’ Vương Long Long và Hồ Quân đồng thời thở dài, giống như bỏ lỡ một chuyện quan trọng trong cuộc đời.
Cao Hà Suất đứng trên bục giảng, lại nhìn Trương Trì, khuôn mặt âm trầm lộ ra nụ cười châm chọc: “Ta vì mắng ngươi mà đã chậm trễ tiết này năm phút, ta không giảng bài năm phút, bạn học phía dưới mỗi người lãng phí năm phút, hợp lại ngươi lãng phí mọi người 250 phút!”
“Ngươi lãng phí thời gian của mọi người mấy tiết học, ngươi bồi thường nổi thời gian của mọi người sao?”
Cao Hà Suất hiệp đại nghĩa, âm dương quái khí hắn.
Vương Long Long phía dưới nhỏ giọng nói “Ta và Mã ca không sao cả, các ngươi tốt nhất có thể đánh một tiết.”
…
Giữa giờ học.
Vừa tan học, các học sinh đang chuẩn bị đi chơi, chủ nhiệm lớp Đan Khánh Vinh đi tới cửa lớp, động tác của các học sinh, nhất thời dừng lại.
Đan Khánh Vinh chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi lên bục giảng, ánh mắt nhìn về phía vị trí ủy viên thể dục Trương Trì.
Hắn nhìn thấy Trương Trì mặt mũi bầm dập, đầu tiên là nhíu mày “Đến phòng y tế của trường chưa?”
Trương Trì thành thật trả lời: “Chưa.”
Tuy Đan Khánh Vinh thoạt nhìn không hung ác hơn Cao Hà Suất là bao, nhưng hắn là chủ nhiệm lớp, đối với các bạn học trong lớp mà nói, địa vị chủ nhiệm lớp rất đặc thù.
Nếu bàn về mức độ sợ hãi, các học sinh sợ chủ nhiệm lớp hơn, bởi vì giáo viên dạy không có quyền mời phụ huynh, còn chủ nhiệm lớp có quyền mời phụ huynh.
“Đánh thành như vậy, còn không đến phòng y tế, không cần mặt mũi nữa à!” Đan Khánh Vinh quát.
Trương Trì không nói gì, lúc đánh nhau với Tề Thiên Hằng, hắn trúng mấy cú Vương Bát Quyền, mặt trực tiếp bị đánh sưng lên, hiện tại vừa đau vừa tê dại, sở dĩ không đi phòng y tế trường khám bệnh, là bởi vì hắn không có tiền.
“Ngươi thật sự là trướng gan, đánh nhau với người khác thì thôi đi, còn dám tranh luận với thầy dạy toán, nếu như không phải lớp trưởng lôi kéo, có phải ngươi muốn đánh nhau với giáo viên rồi hay không!”
Đan Khánh Vinh cầm khăn lau bảng, vỗ bàn: “Hỗn hùng!”
Lát nữa ta sẽ thu thập ngươi, theo ta đến phòng y tế trước.
Đan Khánh Vinh dẫn Trương Trì rời khỏi lớp.
Khương Ninh đứng dậy, hắn nhẹ nhàng ấn cửa sổ xuống, thân thể nhảy lên, lật ra ngoài.
Tiết Nguyên Đồng ngồi cùng bàn sau khi nhìn thấy, trong lòng rất hâm mộ, hướng tới nàng có thể làm được.
Có một lần, Tiết Nguyên Đồng cố ý thừa dịp trong lớp không có ai, len lén trèo cửa sổ, kết quả suýt chút nữa ngã xuống.
Hành lang bên ngoài ban 8 yên tĩnh hơn rất nhiều.
Thường ngày ở bên này, giữa giờ học vừa mới bắt đầu, sẽ có nam sinh lớp 9, lại đây cướp vị trí, chuyện trò vui vẻ, ý đồ thu hút sự cú ý của nữ sinh lớp 8.
Nhưng mà từ ngày hôm qua, Thẩm Tân Lập lớp 9 xin nghỉ, hành lang không thấy bóng dáng học sinh lớp 9 nữa, giống như đã thương lượng xong.
Văn phòng ở tầng một, lớp 8 ở tầng hai.
Trong lúc đi, Khương Ninh nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn, bình sứ màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ngày hôm qua hắn đồng ý tặng giáo viên Quách Nhiễm món quà, tự nhiên sẽ không thất ước.
Hắn đi về phía phòng thí nghiệm lớp 1, cầu thang ở bên cạnh lớp 1.
Bình thường tan học, cửa lớp 1 đặc biệt thanh tịnh, dường như không có mấy học sinh ra khỏi cửa, có lúc học sinh lớp 8, khi đi qua cầu thang, sẽ cố ý đi về phía trước vài bước, theo cửa phòng học lớp 1, nhìn vào bên trong.
Học sinh lớp 1, toàn bộ đều đang học tập.
Nhớ có một lần, Du Văn trong lớp trở về, giọng chua xót nói: “Bạn học lớp thực nghiệm không lợi hại, không mạnh hơn nàng ấy, toàn dựa vào thời gian học tập dài mới có thể xếp hạng cao.”
“Nếu nàng ấy có nhiều thời gian học tập chăm chỉ như vậy, điểm số chắc chắn tốt hơn so với các học sinh trong lớp thực nghiệm.”
Sau đó, Dương Thánh nói với nàng: “Ngươi không cố gắng một chút, cũng không biết mình phế vật cỡ nào.”
Suy tư những chuyện này, Khương Ninh vòng vo một cái, hành lang lớp 1 hôm nay có bốn người đứng, Lâm Tử Đạt cầm máy chơi game, cùng với Trang Kiếm Huy bên cạnh hắn.
Còn có hai nữ sinh, Đinh Xu Ngôn và Lê Thi.
Khương Ninh đi ngang qua bên này, Đinh Xu Ngôn thấy thế, khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời.
Sau khi Lê Thi chú ý tới, bỗng nhiên nói: “Khương Ninh.”
Thanh âm của nàng vang lên, Lâm Tử Đạt vốn cúi đầu chơi trò chơi, sau khi nghe được tên Khương Ninh, ngẩng đầu nhìn một chút, trong khoảng thời gian này, hắn và Khương Ninh hàn huyên không ít trò chơi, vì kiến thức trò chơi mà Khương Ninh biết, cùng với tính tiên phong mà khiếp sợ.
Khương Ninh dừng bước: “Có việc gì?”
“A.” Vừa rồi là Lê Thi cố ý gọi, thật ra nàng căn bản không có việc gì, chỉ là hành động của Xu Ngôn làm cho nàng động longgf.
Lê Thi phản ứng rất nhanh: “Ta muốn hỏi một chút, Tề Thiên Hằng cùng lớp các ngươi đánh nhau sao?”
Đêm qua, Tề Thiên Hằng tìm nàng nói chuyện phiếm, chụp ảnh mặt mũi bầm dập gửi cho nàng, vừa hỏi mới biết được, vậy mà Tề Thiên Hằng lại bởi vì Dương Thánh, mà đánh nhau với bạn học lớp 8 một trận.