Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 420 - Chương 420: Ngươi Có Đi Không (2)

Chương 420: Ngươi có đi không (2) Chương 420: Ngươi có đi không (2)

Ngô Tiểu Khải nhanh, chú ý tới chữ 'Bóng rổ', lúc này quăng ánh mắt tới.

Tống Thịnh bên trái Ngô Tiểu Khải không có ở đây, một bạn học khác bên trái cũng không có ở đây, chỉ có Bàng Kiều bên phải kẹt chết hắn.

Ngô Tiểu Khải giống như chơi bóng hơn người, qua hai cái ghế, đến phía sau Đan Khải Tuyền: “Các ngươi đang nói bóng rổ?”

“Sân thể dục có người thi đấu, ngươi biết không?” Trần Tư Vũ nói.

Ngô Tiểu Khải vỗ vỗ quả bóng rổ bảo bối trong lòng hắn: “Đám gà mờ lớp 7 kia, bị lớp 1 ngược thảm rồi.”

Trần Tư Vũ nói: “Nghe nói trận đấu có rất nhiều nữ sinh, không riêng gì lớp 7 và lớp 1, còn có nữ sinh lớp khác, trốn học đi xem bóng rổ.”

“Tất cả mọi người đều đi xem Trang Kiếm Huy.”

Nói tới đây, Trần Tư Vũ nhớ tai lúc mới khai giảng, lúc huấn luyện quân sự, Trang Kiếm Huy lớp 1 ở sân thể dục biểu diễn một màn úp rổ, thật sự là cực kỳ đẹp trai.

Bàn về về đẹp trai, chỉ có thời gian trước nàng và tỷ ty tản bộ trên sân thể dục, bóng rổ bay tới đập Khương Ninh, hắn hời hợt hóa giải nguy cơ, tiếp được bóng rổ, tiện tay ném vào rổ mới có thể so sánh được.

Ngô Tiểu Khải vừa nghe đến tên Trang Kiếm Huy, lập tức như gặp kẻ thù, khinh thường nói: “Trang Kiếm Huy chó má gì chứ, lần sau thi đấu với ta thử xem, ngươi xem ta ngược hắn.”

Vua bóng đá Tứ Trung, vốn nên là Ngô Tiểu Khải hắn, hết lần này tới lần khác nhảy ra một Trang Kiếm Huy, mới vừa khai giảng đã úp rổ trước mặt mọi người, khiến cho Ngô Tiểu Khải khinh thường.

Ỷ vào chiều cao mà thôi, nếu như lại cho Ngô Tiểu Khải mười cm, để cho hắn cao đến 175, hắn úp rổ còn không phải dễ dàng buông lỏng.

Mặc dù Đan Khải Tuyền phiền Ngô Tiểu Khải, nhưng nghe được lời của hắn, hắn ngắn ngủi đạt thành liên minh, cùng nhau bảo vệ tôn nghiêm của lớp mình.

Hắn nói: “Đánh bại lớp 7 không tính là gì, học kỳ trước chúng ta thi đấu với lớp 7, không phải dễ dàng thắng sao, lần sau đi, ta tìm một cơ hội, hẹn lớp 1 một lần.”

Lời này làm Ngô Tiểu Khải thoải mái: “Ngươi tới ước chiến, đến lúc đó ngươi xem ta lấn áp Trang Kiếm Huy.”

Du Văn nghe bọn họ nói chuyện, châm chọc: “Trang Kiếm Huy người ta lợi hại bởi kỹ thuật chơi bóng sao? Người ta có khuôn mặt đó.”

Ngô Tiểu Khải cả giận nói: “Tiểu bạch kiểm mới dựa vào mặt ăn cơm!”

Đan Khải Tuyền nói: “Mặt đẹp thì tính là gì, ta nghe nói Bàng Kiều còn thổ lộ với Trang Kiếm Huy.”

Ngô Tiểu Khải khó tin: “Hả?”

“Cái này ngươi không biết sao.” Đan Khải Tuyền thần thần bí bí.

Bọn họ ở bên kia trò chuyện, Khương Ninh lấy ly ra, đẩy về phía bạn cùng bàn.

Tiết Nguyên Đồng đang xoa cổ tay, nàng vừa làm xong bài thi, mệt quá.

Khương Ninh nói: “Giúp ta rót nước.”

Hắn chưa bao giờ làm bài thi, nếu như giáo viên thu bài thi, Khương Ninh sẽ bảo Tiết Nguyên Đồng giúp hắn chép một phần, vừa rồi Tiết Nguyên Đồng đang thay hắn chép bài thi.

Sao chép rất nhanh, chữ viết còn đẹp.

Tiết Nguyên Đồng xoa xoa cổ tay, vặn chai nước, rót cho hắn một nửa.

Nàng định chơi điện thoại nghỉ ngơi một chút, vừa mở khóa màn hình, Khương Ninh lại chạm vào nàng.

Tiết Nguyên Đồng bị quấy rầy, nhìn lại, giống như muốn cắn người.

“Không thấy ta đang nghỉ ngơi sao?”

Khương Ninh lấy ra một chùm nho xanh mướt, sai bảo: “Đi rửa nho cho ta.”

Ánh mắt Tiết Nguyên Đồng sáng lên, rồi lý trí của nàng hiếm khi chiếm thượng phong: “Ngươi thật quá đáng đó Khương Ninh.”

“Ta có chỗ nào quá đáng à?”

Hắn thấy Tiết Nguyên Đồng mỗi ngày đều lười biếng, không phải dính ở trên giường, thì sẽ dính ở trên bàn học, hắn thường xuyên thay đổi phương pháp, bảo nàng đi làm việc.

“Hừ, ngươi chính là quá phận, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi quá đáng ghét!”

Tiết Nguyên Đồng lên án hắn, trước đó bảo nàng làm bài thi, lại bảo nàng rót nước, hiện tại lại bảo nàng đi rửa nho.

Coi Tiết Nguyên Đồng là tiểu nha hoàn!

Nàng lại nghĩ tới, ở nhà nấu cơm cho hắn, phơi chăn cho hắn, thu dọn đồ lặt vặt trong phòng cho hắn...

Thật quá đáng, Tiết Nguyên Đồng tức giận, cướp lại nước vừa rót cho Khương Ninh.

Rõ ràng là nước nàng vất vả lấy, kết quả, mỗi lần hắn đều rót vào ly, đều cho hắn uống hết.

“Ngươi vẫn luôn lợi dụng ta!’ Tiết Nguyên Đồng xụ mặt.

Khương Ninh: “Nói bậy, ta đâu có lợi dụng ngươi, ta là ỷ lại vào ngươi.”

“Hừ, thấy ta dễ bắt nạt.” Tiết Nguyên Đồng nhận thức điểm ấy.

Khương Ninh lắc lắc nho, đây là nho Thiệu Song Song cố ý bảo công ty mua, một cân hơn ba mươi đồng, hạt no đủ, vừa nhìn đã biết rất ngon.

“Ngươi không rửa thì không được ăn.” Khương Ninh nói.

Tiết Nguyên Đồng rất không có cốt khí mà nuốt nước miếng: “Cắt, ngươi cho rằng ta thích sao?”

Nho xanh được rửa sạch, sau đó đặt vào trong hộp thủy tinh trong suốt.

Vỏ quả dính giọt sương, khiến quả càng trông xanh tươi hấp dẫn.

Khương Ninh ngắt một quả, nhẹ búng tay một cái, vỏ quả nứt ra, thịt quả non mềm xuất hiện.

Hắn nếm thử, vị ngọt vừa đúng tầm.

Một bàn tay nhỏ nhắn lặng lẽ mò tới, Khương Ninh chú ý thấy, bèn liếc nàng.

Tiết Nguyên Đồng đã quan sát Khương Ninh từ lâu, thấy ánh mắt của hắn, nàng hơi chột dạ, bàn tay nhỏ rụt lại theo bản năng.

Một lát sau, nàng lại đưa tay ra.

Có gì mà sợ chứ!

Nho là nàng rửa, nàng ăn hai quả, có gì mà phải thẹn với mình.

...

Quách Khôn Nam cơm nước xong từ bên ngoài trở về, hắn ngồi trên ghê, bên cạnh là Mã Sự Thành và Vương Long Long đang thảo luận về game.

Quách Khôn Nam cũng chẳng biết hai người họ đang nói gì, hắn không hứng thú.

Thính giác của hắn như bị phong bế, hai mắt vô thần, tầm mắt hết lướt qua đám bạn cùng lớp trong lớp học, rồi lại nhìn về bảng đen phía trước.
Bình Luận (0)
Comment