Chương 421: Ngươi bị bốc phốt rồi!
Chương 421: Ngươi bị bốc phốt rồi!
Bữa chiều nay, hắn chi hẳn một khoản lớn, ăn gà hầm Đôn Hoàng.
Ăn ngon đến mức làm Quách Khôn Nam phát nghiện, làm mỗi lần hắn ăn món đó, hắn sẽ ăn hết sạch thịt gà, ngay cả khoai tây, nấm hương, thậm chí là ớt chuông xanh hắn cũng không bỏ qua, ăn hết sạch sành sanh.
Hôm nay hắn ăn gần đến đáy nồi, ăn hết thịt gà rồi, vẫn cứ thấy thòn thèm trong miệng.
Hắn lục khắp nồi, phát hiện dưới đáy canh vẫn còn một miếng thịt gà nữa.
Hạnh phúc là gì? Đây chính là hạnh phúc đấy!
Hắn hưng phấn không thôi, chỉ là miếng thịt gà kia nhiều lông quá.
Quách Khôn Nam tốn hai phút mới nhổ xong lông, kết quả lúc ăn lại phát ra đó là miếng gừng, làm hắn suýt sụp đổ.
Dù sao hắn cũng là Quách Khôn Nam, tu luyện đạo tâm bao nhiêu năm, giờ đây trạng thái vững chắc vô cùng, làm gì có vật nào có thể làm hắn gục ngã!
Quách Khôn Nam bây giờ so với Quách Khôn Nam lúc trước, mạnh mẽ hơn hàng nghìn lần.
Hắn bây giờ, mới thật sự là không chê vào đâu được, cho dù người khác có đùa hắn như thế nào, có nhục nhã hắn ra sao, hắn cũng sẽ không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.
Hắn có thể đạt đến cảnh giới này, phải cảm ơn người phụ nữ kia nhiều.
Người phụ nữ kia tên là Mạn Mạn.
Giờ nhớ lại, trái tim Quách Khôn Nam không khỏi run lên, hắn thở dài.
Lần cuối liên hệ với Mạn Mạn, đã là chuyện của một tuần trước rồi.
“Hóa ra mới được một tuần...”
Quách Khôn Nam cảm tưởng như đã qua mấy đời, rất lâu rất lâu.
Nhớ lại những ngày có Mạn Mạn bầu bạn bên cạnh, lâu lắm rồi hắn không nói chuyện với nàng.
Một tuần này, không có mấy ai ở bên làm bạn với hắn, thực sự khiến lòng hắn thấy cô độc.
“Bỏ đi, chuyện đã là quá khứ, cứ để nó qua đi vậy.”
“Tình yêu sẽ làm đàn ông trưởng thành, ta đã trưởng thành rồi.”
Quách Khôn Nam không hề quan tâm đến những chuyện râu ria nhỏ nhặt, người sống ấy mà cần phải nhìn về phía trước.
Đan Khải Tuyền nói chuyện xong với đám bạn phía trước, bèn chạy lại tìm Quách Khôn Nam.
Hắn nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Quách Khôn Nam, cảm thấy hơi chán nản, lần trước Nam ca tỏ tình thất bại, nằm trong ký túc xá khóc thút thít mãi, làm Đan Khải Tuyền chỉ biết ngồi ngóng chuyện.
Giờ Nam ca lại khôi phục bình thường rồi.
Đan Khải Tuyền chạy lại xoa xoa cổ cho Quách Khôn Nam.
“Nam ca Nam ca, ngươi sao thế?”
Quách Khôn Nam đang suy nghĩ về triết học về cuộc đời, nào có thời gian tranh luận với hắn.
Nhưng mà động tác của Đan Khải Tuyền ngày càng cường điệu: “Nam ca, cử động xem nào.”
Quách Khôn Nam chặn lại nói: “Ngươi yên nào, yên lặng nào, ta đang suy nghĩ!”
Đan Khải Tuyền nghe vậy mới buông tay.
Đột nhiên, Thôi Vũ cầm di động chạy tới, hoang mang sợ hãi hét:
“Nam ca, Nam ca, ngươi bị bốc phốt rồi!”
Vừa nghe hắn nói thế, Đan Khải Tuyền nghiêm mặt:
“Vớ vẩn, Nam ca của ngươi đang ngồi lù lù đây này, bị bốc là bốc thế nào!”
Quách Khôn Nam cũng nhìn Thôi Vũ với vẻ khó hiểu.
Thôi Vũ thấy hai người họ đã hiểu lầm, vội lắc lắc di động.
“Ý ta là di động của Nam ca bị bốc phốt!”
Hắn nói vậy khiến họ càng không hiểu hơn.
Thôi Vũ không giải thích, chỉ đặt di động lên bàn học:
“Nam ca ngươi tự xem đi, đây là chuyện lớn đó!”
Nghe hắn nói nghiêm trọng như thế, không chỉ Quách Khôn Nam, Đan Khải Tuyền, mà cả Vương Long Long và Mã Sự Thành cũng nhìn sang phía bên này.
Hình ảnh trên màn hình là Tieba của Trung học phổ thông số 4, sau đó là avatar màu hồng nhạt và một dòng status.
Nội dung là: “Giờ chó cũng đi ra gạt người được, các tỷ muội mau đến xem cái thứ rác rưởi này, hắn là Quách Khôn Nam của lớp 10-8.”
“Ta phải nói rõ trước, nhân phẩm của người này kém cực, đã xấu rồi lại còn giả mạo Hoàng Trung Phi của trường chúng ta, dụ ta yêu đương qua mạng.”
“Chuyện là như thế này...”
Người đăng bài, đăng rõ ngọn nguồn, hạ thấp Quách Khôn Nam thành hạng người đê hèn kinh tởm.
“Các tỷ muội, nhớ kỹ cái tên này, nhớ kỹ khuôn mặt rác rưởi này!”
Đăng kèm status là mấy bức ảnh, ba ảnh đầu là ảnh chụp màn hình đoạn hội thoại, ba ảnh sau là ảnh chụp Quách Khôn Nam.
Mấy bức ảnh chụp này xấu kinh người, Quách Khôn Nam trong ảnh, chỉ mặc một cái quần đùi, đứng ở hành lang ký túc xá, có lẽ đang định làm động tác gì đó, nên hắn mới khom người, nét mặt vặn vẽo, không phù hợp với khuôn mặt ngày thường.
Cuối cùng, người nọ dắt mũi bảo mọi người lan truyền rộng ra, để học sinh của Trung học phổ thông số 4, nhìn thấy bộ mặt thật của Quách Khôn Nam.
Lúc này số bình luận trong bài đăng, đã lên đến 50+, nội dung bình luận như sau:
“Loại này có mấy huyền đề thế?”
Trả lời bình luận: “Đừng sỉ nhục chó, chó đáng yêu biết bao.”
“Cười chết, chắc ngoài đời không cô nào thèm để ý hắn nên hắn chỉ dám lên mạng gạt người thôi chứ gì? Còn mạo danh thân phận của người khác, khéo ngoài đời chẳng khác gì con chuột cống!”
“Các tỷ muội của Trường trung học phổ thông số 4 hãy nhớ kỹ gương mặt này, sau này có gặp mặt, nhớ phải nhổ nước bọt vào mặt nó.”
“Ọe, vẻ ngoài đã xấu, tính cách càng xấu hơn.”
“Ta biết lớp 10-8, chỗ ấy chẳng phải bãi rác à?”
“Quả nhiên loại con trai có thể làm ra loại chuyện này, đều có vẻ ngoài như vậy (nhe răng).”
“Mọi người mau chia sẻ đi, để cái tên rác rưởi ý phải cút khỏi trường.”
Quách Khôn Nam lướt di động, không ngừng kéo xuống phía dưới đọc bình luận, cánh tay đang cầm di động của hắn phát run, sống lưng lạnh toát.