Chương 427: Chuyển hướng sự chú ý (2)
Chương 427: Chuyển hướng sự chú ý (2)
Sau khi bình luận xong, hắn lại mở một bài viết riêng để giải thích chuyện Bàng Kiều tỏ tình với Trang Kiếm Huy, đồng thời còn đăng ảnh của Bàng Kiều và Trang Kiếm Huy, hỏi mọi người có cảm thấy họ xứng đôi không.
Làm xong mọi chuyện, Vương Long Long lại mở tới mở lui các số tài khoản khác, làm mà không biết mệt.
Vào lúc này, do bị máy bay đánh bom tin nhắn và điện thoại oanh tạc, nên bài viết phốt Quách Khôn Nam đã hoàn toàn chìm xuống, đổi lại chính là, mấy bài đăng đáng sợ, cùng với bài hắn vừa đăng.
Tieba rường trung học số bốn không được lớn cho lắm, số lượng bài viết mới không nhiều, nhưng bài viết cũ cũng chưa lên men.
“Mã ca, đã xong.” Vương Long Long báo cáo.
“Kế hoạch tiếp theo vẫn sẽ được thực hiện chứ?” Hắn hỏi.
Mã Sự Thành đang duyệt Tieba: “Cho dù Mạn Mạn có đích thân ra mặt xin lỗi thì cũng chẳng khá lên được bao nhiêu, dù sao thì chuyện đột ngột xảy ra mà, hình ảnh xấu xí của Nam ca cũng bị người ta nhìn thấy khắp nơi rồi.”
Thật ra, hắn còn có những thủ đoạn tàn nhẫn hơn có thể trực tiếp nhắm thẳng vào Mạn Mạn, chỉ là không cần thiết thôi.
Một vừa hai phải, đây là bài học hắn đã học được từ Dương Thánh.
Vương Long Long tán đồng nói: “Đúng vậy, trên mạng làm gì có ai để ý đến sự thật, cho dù có làm sáng tỏ thì mọi người cũng chẳng quan tâm.”
…
Hàng ghế trước.
Trần Tư Vũ đang chơi điện thoại, nàng ngẫu nhiên mở Tieba ra xem.
Nàng luôn quan tâm một số Tieba không được chú ý, bầu không khí của mấy Tieba này vô cùng tốt, chủ Tieba vô cùng tận tâm và trách nhiệm, thường xuyên dọn dẹp sạch sẽ các quảng cáo trên mạng, còn ngăn cản mọi người cãi nhau nữa.
Không giống như trung học số bốn, lần trước chỉ vì nói sai mà Trần Tư Vũ đã bị người khác đuổi theo chửi đến cùng.
Thế là nàng gọi cho chị gái, hai tài khoản cùng nhau chửi người kia, kết quả là chửi không lại người ta.
Nàng và chị gái tức đến mức bật khóc.
May mà thường ngày nàng có quen biết một vài anh chàng trên diễn đàn Tieba, phải mời bọn họ đến trợ giúp thì mới có thể trấn áp được tên học sinh của trường trung học số bốn kia.
Chẳng qua, hậu quả của sự việc lần này là, Trần Tư Vũ không còn bình luận gì trên Tieba của trường trung học số bốn nữa, nàng chỉ xem thôi, cũng không nêu lên quan điểm của mình.
Nhưng dù sao thì Tieba của trường trung học số bốn có nói về các vấn đề ở trường học, nhìn chung cũng có chút thông tin có ích.
Ví dụ như trước khi khai giảng, nàng sẽ tìm người hỏi thăm về ký túc xá nữ của trung học số bốn, có một đàn chị đã chụp ảnh lại rồi truyền hết kinh nghiệm của mình cho nàng.
Sau khi khai giảng, vị đàn chị đó còn mời nàng đi ra ngoài ăn đồ ngon.
Nàng vừa mở Tieba ra, thứ đập vào mắt đầu tiên là: Quá sốc…
Trần Tư Vũ bấm vào theo bản năng, vậy mà lại nói về Quách Khôn Nam lớp các nàng, nàng không nghĩ mình sẽ đụng phải bạn học của mình.
Nàng vừa thoát ra thì lại nhìn thấy hai bài viết với tiêu đề tương tự, tuy rằng vừa rồi bị lừa, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà bấm vào xem.
Lại là nói về Quách Khôn Nam…
Trần Tư Vũ: “Cái thứ gì vậy?”
Nàng bấm tải lại trang, lần này nàng thấy bài đăng về trai đẹp của trường trung học số bốn.
Trần Tư Vũ đầu óc đơn giản, nàng thích nhất là mấy bài viết kiểu này.
Nàng xem bài đăng này từ đầu tới cuối, lúc này số lượng phản hồi bài viết không nhiều cho lắm, hình ảnh thì ít ỏi không được mấy tấm, nhưng đẹp trai nhất vẫn là Trang Kiếm Huy và Hoàng Trung Phi.
Nàng bấm lưu bài viết lại, định bụng sau này sẽ xem tiếp.
Nghĩ đến trai đẹp, Trần Tư Vũ vô thức xoay người sang một bên, nhìn Khương Ninh đang ngồi sau lưng mình.
Khương Ninh hỏi Tiết Nguyên Đồng: “Sao không ăn bánh kem?”
Điều hắn ngạc nhiên là miếng bánh hắn cho Tiết Nguyên Đồng vào tiết một vẫn còn y nguyên trong tay nàng.
Lạ thật.
Sao không ăn nhỉ?
Chắc chắn Tiết Nguyên Đồng không thú nhận là tại mình uống no trà sữa rồi nên không ăn nổi bánh kem nữa.
Thế há chẳng phải một người trông toàn năng như nàng sẽ rất mất mặt sao?
Nghĩ tới cảnh bị Khương Ninh cười thối mũi, thì xấu hổ kinh, nàng kiên quyết không thú nhận.
Nàng luôn phải cho Khương Ninh thấy vẻ mạnh mẽ của mình!
Tiết Nguyên Đồng động não, nghĩ một lúc đã ra cớ: “Ngươi hiểu thế nào được, ta đang làm phép với bánh kem đó.”
“À. ta không tin.” Khương Ninh ngờ vực.
“Thôi vậy, ta cho ngươi biết này.”
“Chiếc bánh này không nghe lời, nó không chịu cho ta ăn.”
Tiết Nguyên Đồng chứng minh, nàng đưa bánh lên miệng, định ăn nó, tay nàng vừa cử động, bánh liền chạy ngay đi, không thể ăn được.
“Thấy chưa? Nó biết chạy trốn đó, nên phải làm phép để nó đừng chạy.”
“Chỉ có ta, người làm chủ được phép thuật, mới ăn được bánh kem.” Tiết Nguyên Đồng bốc phét.
Khương Ninh vui trở lại:
“Ngươi làm phép gì?”
Tiết Nguyên Đồng bắt đầu xằng xiên:
“Thiên Mã Lưu Tinh Chùy”
Khương Ninh đang rảnh, tiếp tục bắt chuyện với nàng: “À, sao nữa? Ngươi định chế ngự nó kiểu gì?”
Tiết Nguyên Đồng nắm tay, nói như đúng rồi: “Đấm cho nó choáng, hết đường mà chạy.”
Hắn hỏi tiếp: “Thế khi nào làm phép xong?”
“À thì…” Tiết Nguyên Đồng tính thời gian ăn bánh, rồi nói: “Trước khi giờ tự học buổi tối kết thúc thì chắc chắn xong.”
Khương Ninh lắc đầu than vãn: “Chậm quá, pháp lực còn kèm lắm.”
“Hứ, chả nhẽ ngươi lại cừ khôi hơn ta?” Tiết Nguyên Đồng bực mình, những thứ nàng tưởng tượng ra một cách vô căn cứ, có khối mà Khương Ninh thắng được nàng trong thế giới ảo tưởng của nàng!
Khương Ninh ra hiệu: “Đưa bánh đây, ta chỉ cho.”