Chương 428: Hỏi tội
Chương 428: Hỏi tội
Tiết Nguyên Đồng ngoan ngoãn đưa bánh.
Nhận xong, Khương Ninh búng tay một cái, giấy bọc liền rơi xuống, hắn đưa bánh kem đến miệng, ăn hết cái vèo.
Nhìn thấy cảnh tàn khốc ấy, Tiết Nguyên Đồng đờ ra: “Ơ?”
Nàng trố mắt ngạc nhiên, nở nụ cười đau khổ.
Cái bánh để dành cả tiết lại bị hắn ăn mất rồi!
Trần Tư Vũ cạn lời, hoàn hồn lại liền nói với Bạch Vũ Hạ: "Ngươi có thấy chúng nó đôi khi rất ngu không?"
Nàng chỉ tay về hai đứa bàn sau.
Bạch Vũ Hạ cầm bút máy lên, đáp: "Đời người vốn đã khó khăn, có vài chuyện đừng nên vạch trần."
...
Cảnh Lộ đang chăm chú giải đề.
Thời gian tự học buổi tối cuối cùng khá dài, nàng đã làm xong được một tập đề lí và soát lại được hai lần.
Nàng có khiếu vẽ tranh, nhưng yếu môn tự nhiên, muốn thành thạo các dạng và đạt điểm cao thì chỉ có nước ôn tập thật nhiều.
Ngày trước tâm sự với mẹ, mẹ cũng nói nếu học tự nhiên mệt quá thì chuyển sang xã hội, dù sao thì điểm các môn xã hội của Cảnh Lộ vẫn cao hơn tí.
Nhưng nàng vẫn chọn học tự nhiên, cho nên sau khi chia ban năm lớp 11, nàng vẫn chung lớp với Khương Ninh, và vẫn ngồi sau hắn.
Nghĩ vậy, nàng lại không mệt nữa.
Khi kiểm tra bài, nàng sẽ đánh dấu những chỗ sai để đi hỏi Khương Ninh.
Tối nay có vẻ không kịp, vì sắp tan rồi, mai vậy.
Cảnh Lộ gấp đề, kẹp vào giữa sách, sách màu xanh da trời, nàng có mấy quyển như vậy, có chia cho Khương Ninh hai quyển.
Tiếng chuông tan học vang ngân.
Cảnh Lộ tạm biệt Khương Ninh, đi trên hành lang, nhìn thấy trên đường chính trong khuôn viên, có một chiếc xe cứu thương đang đỗ, nhấp nháy đèn xanh đỏ.
Các học sinh đi ra khỏi lớp cũng chú ý tới nó, lớp 11-9 ngay cạnh có đứa kêu:
"Xe cứu thương đến trường mình à?"
Có đứa đáp: "Đằng ấy là tòa dạy học của khối 11."
"Chắc là có chuyện lớn à, khéo mai được nghỉ ấy chứ?" Một số học sinh đoán.
"Cứ ra xem là biết liền."
Giờ tan học, các học sinh đổ xô ra nhà dạy học.
Cảnh Lộ vẫn đứng ở ban công hành lang, chờ chị tỉ muội tốt, hai đứa đi về cùng.
Nhanh thôi, đã có một nữ sinh đi cầu thang xuống, trông mặt rất xinh, cao hơn Cảnh Lộ một chút, cỡ 1m66.
Người cao nhưng dáng thua xa Cảnh Lộ, cũng dạng bình thường như các em lớp 10.
Nàng đang xách túi ni lông đỏ.
"Lộ Lộ, ta đến rồi." Quan hệ của họ rất tốt, nàng áp người vào Cảnh Lộ.
Cảnh Lộ không né, nói: "Thanh Đường, tối nhớ sang nhà ta đấy."
Hà Thanh Đường là bạn thân nhất của Cảnh Lộ.
Cảnh Lộ quen nàng hồi lớp 7, từ khi gặp nhau, chẳng mấy chốc đã thành bạn thân, làm bạn đã hơn 3 năm, tình cảm rất thắm thiết.
"Sang nhà ngươi ngủ!" Hà Thanh Đường đồng ý.
Nhà nàng nằm trên một vùng quê ngoại ô thành phố Vũ Châu, xa trường hơn so với nhà Cảnh Lộ. Ngày thường đi học, nàng thuê phòng ở đằng này.
"À nhỉ, cái xe cứu thương kia kìa."
Hà Thanh Đường chỉ vào chiếc xe, bây giờ nó đang chạy ra phía ngoài trường, hình như định rời khỏi khuôn viên trước mặt học sinh.
"Ngươi biết ai nằm trong đó không?" Hà Thanh Đường hỏi.
"Ai thế?"
"Lý Tam lớp 11-3."
Cảnh Lộ đờ ra: "Lý Tam á?"
"Chuẩn, hắn đó. Ngươi biết mà, ta quen với bọn lớp 11, theo được biết, lúc đang học bài, bỗng nhiên lớp 3 có học sinh ngất, gọi mãi không tỉnh, bác sĩ phòng y tế học đường ra xem nhưng vẫn không tỉnh, mới đành cho gọi xe cứu thương."
Hà Thanh Đường kể lại sự tình.
"Lộ Lộ, số ngươi đỏ lắm đó, ban đầu ta định nhờ mấy tên lớp 11 cảnh cáo Lý Tam, thế mà giờ hắn nhập viện rồi."
Hà Thanh Đường là tỷ muội tốt nhất của Cảng Lộ, sau khi nghe chuyện nàng bị Lý Tam quấy rồi, định trút giận thay cho người chị em tốt, ai mà ngờ lại có chuyện như này.
Giờ hắn vào viện rồi, ai cũng mừng, cái loại đấy chết rồi khéo Hà Thanh Đường còn chẳng thương cảm nổi.
"Lý Tam..."
Lòng Cảnh Lộ nghi ngờ.
Sao lại trùng hợp vậy, thực sự quá trùng hợp.
Nàng nhớ, trước khi giờ tự học buổi tối diễn ra, Khương Ninh đã nói với nàng rằng việc đã êm đẹp, lúc đó Cảnh Lộ cảm thấy sao nhanh quá.
Rõ ràng đâu thấy Khương Ninh xuất đầu lộ điện.
Ai ngờ, vừa hết giờ tự học, Lý Tam đã phải lên xe cứu thương.
Chả nhẽ lại là trùng hợp thật? Cảnh Lộ không khỏi hoài nghi.
Nhưng một lát sau, nàng cũng lờ đi.
Dù Khương Ninh làm thì có sao nào, Cảnh Lộ vẫn luôn ủng hộ hắn.
Vả lại, chính hắn cũng đã trả thù hộ mình.
"Mình về thôi, mẹ ta sắp lái xe đến cổng trường rồi đó." Nàng nói.
"Dạ dạ, cha mẹ ta nay lên chợ mua phân bón, để cho ta ít đồ, ta mang cho dì đây này." Hà Thanh Đường giơ cái túi ni lông lên.
"Đỗ miếng phơi khô, trứng vịt muối, lần trước muội thấy nhà ngươi còn mua trứng vịt muối nhỉ, nhà ta làm nhiều lắm, gói riêng mang cho ngươi đấy."
"Lòng đỏ còn chảy dầu ra đó." Hà Thanh Đường cười nói.
Có lẽ với hai nữ sinh cấp ba, nói về chuyện này có hơi quê mùa.
Giờ chủ đề phổ biến trong trường toàn là điểm số, drama học đường, ăn vận, hay là ước mơ các thứ.
Mà nàng lại đi nói về trứng vịt muối thì quê biết nhường nào!
Hà Thanh Đường lại không thấy vậy, Cảnh Lộ cũng hân hoan như nàng vậy: "Cha mẹ ngươi thích ăn món này nhất."
"Họ vui là được." Nàng kéo người Cảnh Lộ, "Mau đi thôi, đừng để dì đợi lâu."
Hai cô gái đi ra cổng.
Hà Thanh Đường nhìn Cảnh Lộ bên cạnh, lòng hân hoan, điều may mắn nhất những năm qua đó là quen được nàng.
Không riêng Cảnh Lộ, mà cả nhà nàng đều tốt bụng.
Điều kiện gia đình nhà Hà Thanh Đường rất tệ, trước nàng có một người chị, sau nàng có một người em.
Ngày xưa nàng tự ti, ngại nói chuyện, không có ai làm bạn.