Chương 429: Hỏi tội (2)
Chương 429: Hỏi tội (2)
Cảnh Lộ là người bạn đầu tiền thời cấp 2, cũng là lí do khiến tính cách nàng thay đổi.
Còn nhớ kì nghỉ hè lớp 8, nàng lên thành phố chơi với Cảnh Lộ.
Cảnh Lộ nói muốn mua quần áo, sau đấy mẹ Cảnh Lộ đi chung với họ đến cửa hàng, mua cho hai cái váy.
Về nhà thử váy xong, Cảnh Lộ bảo có một cái váy hơi dài, nhưng không trả hàng được, nên đành mang tạm.
Hà Thanh Đường ngơ ngác nhận một chiếc mang về.
Đó là chiếc váy duy nhất nàng có ở thời điểm đó.
Đã hai năm trôi qua, chiếc váy đầu tiên đã hơi chật, nhưng nàng vẫn giữ kỹ.
Về sau còn nhiều chuyện tương tự thế, Cảnh Lộ lỡ mua giày to, viện cớ đó mà tặng cho nàng.
Nàng biết rằng, gia đình Cảnh Lộ để tâm tới cảm nhận của nàng mới dùng cách kiểu vậy để tặng quần áo.
Bây giờ Hà Thanh Đường không thể đền đáp gia đình Cảnh Lộ, việc nàng có thể làm đó là bảo vệ Cảnh Lộ không bị tổn thương, kể cả trong chuyện yêu đương.
...
Ban đêm.
Gió trên đê sông mát rượi.
Tiết Nguyên Đồng bảo Khương Ninh dừng xe, xe dừng hẳn rồi, nàng mới nhảy xuống từ yên sau, đáp xuống đường Bách Du.
Nàng đi trước Khương Ninh, bước những bước nhỏ.
Khương Ninh dong xe đạp leo núi, nhanh chóng bắt kịp nàng.
Tiết Nguyên Đồng ngâm nga, nhìn trăng thanh trên trời, thấy Khương Ninh đã đi bên cạnh liền thấy ghét, nàng đi nhanh hơn, định bỏ lại hắn.
Khương Ninh lại đuổi kịp.
Tiết Nguyên Đồng không tin không bỏ lại được hắn, nàng ra sức đi, nhưng Khương Ninh vẫn rất nhẹ nhàng vượt qua.
Nàng hết cách rồi.
"Người nhận sai không hả Khương Ninh?" Đêm muộn, Tiết Nguyên Đồng bắt đầu hỏi tội.
"Ta không sai." Hắn đáp.
"Được, nếu không nhận sai thì đi theo ra về nhà!" Nàng định dùng chiêu này ép Khương Ninh.
Chiếc bánh kem nàng mong mỏi lại bị hắn ăn sạch sẽ ngay trước mặt mình!
Tiết Nguyên Đồng không chịu được, như vậy là đang khinh nàng.
Hắn khiêu khích ngay trước mặt nàng, phạm tội ngay trước mặt Tiết Nguyên Đồng!
Chả nhẽ nàng lại không cần danh dự?
"Được lắm, Khương Ninh đã đủ lông đủ cánh rồi đấy!" Tiết Nguyên Đồng bực bội.
"Người định về nhà à?" Hắn hỏi.
"Để hành xác ngươi thì tí chuyện ấy nhằm nhò gì?"
Tiết Nguyên Đồng hứng gió đêm, nhưng tuyệt nhiên không thấy lạnh.
"Nhưng người quên mất một điều." Khương Ninh nhắc nàng.
"Điều gì?"
Hắn bình tĩnh nói: "Ta biết đi xe đạp."
Hắn ngồi lên yên xe, đạp bàn đạp, cầm ghi đông, chuẩn bị đi về một mình.
Mũi chân Khương Ninh ấn xuống đường nhựa, cưỡi lên xe leo núi, tư thế một mình về nhà.
Trước khi đi, hắn cố ý nhìn xuống Tiết Nguyên Đồng một phen.
Tiết Nguyên Đồng đứng trong gió đêm, hiện tại nàng rất hoảng.
Nàng nhìn quanh một vòng, lúc đầu còn cảm thấy mông lung ánh trăng, giờ phút này lại lộ ra vẻ âm trầm, nàng mới bỗng nhiên hiểu được, nơi này là vùng đất hoang da!
Gió đêm lành lạnh thổi qua cổ nàng, Tiết Nguyên Đồng chỉ cảm thấy một trận âm lãnh.
“Ta sẽ không bị bỏ lại đây chứ?” Nàng bỗng nhiên sinh ra ý niệm này.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng nàng lẻ loi một mình, nàng cảm thấy thật đáng sợ!
Nàng muốn nói với Khương Ninh: ‘Đừng đi.’
Nhưng điều đó không được, bởi vì nàng rất lạnh lùng, vô cùng lạnh lùng, tuyệt đối không thể khuất phục Đại ma vương Khương Ninh.
Nàng rất tự hào và cao quý.
‘Tiết Nguyên Đồng, đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi.’
Dưới tình thế cấp bách, nàng đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng.
Vì thế trong bóng đêm trong trẻo nhưng lạnh lẽo, thanh âm trong trẻo của nàng vang lên: “Trời lạnh quá, ta là cường giả, chắc chắn sẽ không lạnh, ta hiểu ngươi rất lợi hại, muốn nhanh chóng về nhà, nhưng chuyện ngươi ăn bánh ngọt của ta, ta sẽ không thỏa hiệp.”
“Nhưng Tiết Nguyên Đồng ta không phải là người không nói đạo lý, chúng ta chơi trò chơi đi, chấm dứt ân oán.”
“Ngươi xem như thế nào.”
Cảm giác mát mẻ nhè nhẹ, khiến Tiết Nguyên Đồng ôm cánh tay trước ngực.
Nàng ngẩng đầu, đối mặt với Khương Ninh, ánh mắt cao cao tại thượng, vẻ mặt phảng phất như đại phát từ bi.
Khương Ninh nhìn nàng giả bộ: “Trò chơi gì?”
Tiết Nguyên Đồng thò tay vào trong túi, lấy kẹo ra.
“Ngươi đoán trong tay ta có mấy viên kẹo.”
“Nếu ngươi hắn đoán trúng, ta không so đo chuyện bánh ngọt với ngươi, nếu ngươi đoán sai, ngươi bồi thường cho ta hai miếng bánh ngọt.”
Tiết Nguyên Đồng nói xong quy tắc trò chơi, còn hỏi hắn: “Nghe hiểu chưa?”
Khương Ninh tỏ vẻ: “Ta đồng ý, nhưng ta muốn đưa ra một ý kiến.”
“Nếu ta đoán đúng, ngươi chia cho ta một nửa kẹo trong tay hắn.”
Điều kiện này không quá đáng, Tiết Nguyên Đồng cảm thấy rất được, so sánh với hai miếng bánh ngọt, kẹo không tính là gì.
Nàng tính toán trong lòng, cố ý nói: “Nếu ngươi đoán đúng, đừng nói một nửa, ta đưa hết ba viên kẹo trong tay ta cho ngươi.”
Sau khi nói xong, Tiết Nguyên Đồng vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn lại, lộ ra biểu cảm vô cùng hối hận.
Khương Ninh nói: “Ngươi lộ rồi.”
“Đúng vậy, ta làm lộ rồi, ôi!” Tiết Nguyên Đồng ảo não không thôi.
Nàng lặng lẽ đánh giá Khương Ninh, thầm nghĩ, đoán mau, đoán mau.
Khương Ninh nhìn nàng: “Ta đã biết đáp án rồi.”
Tiết Nguyên Đồng mạnh miệng nói: “Lỡ như ta nói sai thì sao?”
Nàng cố gắng dùng phương thức này, để thể hiện sự thật mà nàng vừa diễn.
Khương Ninh nói: “Đúng là sai.”
Thần thức của hắn đảo qua, nói: “Trong tay ngươi có hai viên kẹo.”
Tiết Nguyên Đồng: “...”
Trong lòng nàng “A!”, nàng tỉ mỉ giăng bẫy, vậy mà Khương Ninh lại không mắc câu!
“Buông tay ra đi.” Khương Ninh như cười như không nhìn nàng.
Tiết Nguyên Đồng không tình không nguyện mở lòng bàn tay ra, quả nhiên, có hai viên kẹo nằm úp sấp.
Khương Ninh chọn một cái, viên này có vị việt quất, kẹo còn sót lại hơi ấm.
Hắn xé giấy gói và nhét vào miệng.