Chương 467: Người báo thù (3)
Chương 467: Người báo thù (3)
“Chúng ta làm sao bây giờ?” Thôi Vũ nói, hắn không nuốt trôi khẩu khí này!
Vương Long Long: “Chơi hắn!”
Mã Sự Thành gật đầu: “Loại người này quá kiêu ngạo, phải làm hắn, phải nghĩ biện pháp tốt.”
Hắn kể lại tình huống vừa rồi một lần nữa, kể tỉ mỉ về ông chủ kia.
Sau khi mấy người thương lượng xong, cuối cùng chọn xong, do Mã Sự Thành và Mạnh Quế lên sân khấu, bởi vì vừa rồi Thôi Vũ để lại ấn tượng cho ông chủ, cho nên không dễ lộ diện nữa.
Về phần Vương Long Long, Mã Sự Thành để cho hắn ra sân, chỉ là không thể ở bên ngoài, bằng không ông chủ nhìn thấy ba người, nói không chừng không dám hố.
Vương Long Long cầm lấy bánh cắt của Thôi Vũ, bỏ vào trong túi.
Mã Sự Thành và Mạnh Quế làm bộ như đi dạo, đi tới trước quầy hàng của ông chủ.
“Ông chủ, cái này bán thế nào?” Mã Sự Thành hỏi.
Ông chủ vừa mới lừa xong 48 đồng, tâm tình vô cùng tốt: “Hai đồng một lượng.”
“Ta muốn ba lượng.” Mã Sự Thành nói.
Ông chủ lại lộ ra biểu tình khó xử: “Cái này không dễ cân, nếu không các ngươi chỉ một cái đi, ta cắt cho các ngươi.”
Sau khi Mạnh Quế nghe xong, hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình, hắn phát hiện bên người Mã Sự Thành không chút căng thẳng.
Mã Sự Thành suy nghĩ một chút, nói: “Được, ngươi cắt từ chỗ này đi.”
Ông chủ giơ tay cắt một miếng lớn, đặt lên cân điện tử: “52 đồng!”
Mã Sự Thành kinh ngạc: “Đắt vậy sao?”
Mạnh Quế chỉ trích hắn: “Ngươi đây không phải lừa người sao?”
Ông chủ biến sắc, biểu tình hung ác hẳn lên, hắn đưa tay về phía dao, khí thế hét lớn: “Các ngươi có mua hay không!”
Hắn vốn là bán bánh cắt, làm chuyện lừa người, tức giận đến mức thật sự có lực uy hiếp!
Đột nhiên, từ sau lưng hắn, vươn ra một bàn tay, lấy đi dao cắt bánh trước một bước.
Ông chủ sờ soạng: “Đậu má, dao của ta đâu?”
Hắn vừa mới nói ra khỏi miệng, sau lưng có một bàn tay sờ đến, một nắm bánh cắt hoàng kim vỗ lên trên mặt hắn, cho mắt hắn dán lại.
Mã Sự Thành hét lớn một tiếng: “Chơi hắn!”
Mạnh Quế tích trữ hết khí lực, bay lên một cước, một cước đá ngã bánh lớn.
Bánh cắt tội ác kia lăn trên mặt đất xi măng, dính đầy bụi bặm.
“Chạy!”
Mã Sự Thành kéo Mạnh Quế chạy như bay ra.
Lúc Mã Sự Thãnh và Mạnh Quế chạy đi, Vương Long Long đã chuồn trước một bước, Thôi Vũ còn đang vật vờ ở phố đi bộ.
Khi lướt mắt sang hàng bánh óc chó, Thôi Vũ liền ngơ luôn.
Vừa nãy một chân Mạnh Quế đạp đổ hàng bánh, dáng vẻ của cú đá quả thực quá đẹp!
Thôi Vũ đang uất ức, bất lực vì bị người bán hàng lừa, giờ tâm trạng đỡ hơn rồi.
Nhưng Thôi Vũ thấy lạ một điều, trước đấy khi bàn kế trả thù với Mã ca đâu có nhắc tới việc đạp đổ hàng bánh óc chó, chỉ có trừng trị chủ hàng bánh thôi mà? Chả nhẽ đang hành động thì bọn họ đổi ý?
Thôi Vũ ngờ vực, nhưng mắt hắn vẫn dán vào chủ hàng bánh óc chó.
Tại trước đó chủ hàng bánh đã biết mặt hắn nên không thể chủ động ra tay được.
Bọn Mã ca trả thù cho mình xong rồi, Thôi Vũ sao đành lòng bàng quan được?
Hắn không phải kẻ bạc bẽo, hắn đã thề nếu bọn Mã ca không còn, mình sẽ là đôi mắt của họ.
Thôi Vũ cứ nhìn vào chủ hàng bánh, mặt ánh lên vẻ nghiêm túc như đang thi hành nhiệm vụ to lớn.
Chủ hàng bánh kêu to, vừa kêu vừa cạy đống bánh trên mặt, bánh rất dính, bám cả vào mắt, khiến hắn không nhìn rõ tất thảy.
Tiếng kêu đó đã thu hút người đi đường nán lại.
Vài người tốt bụng thấy hàng bánh bị đổ, định đi giúp, song Thôi Vũ liền hô rằng:"Thằng già chết tiệt này bán bánh óc chó lừa khách, các ngươi dám đi dựng cái hàng ấy lên mà không cân nhắc tới sức mình sao?"
Thứ lừa lọc như bánh óc chó thì đúng là tiếng xấu đồn xa, lại nghe Thôi Vũ nói thế, người đi đường liền nhìn mắt của chủ hàng bánh, lập tức hiểu rõ mưu hèn kế bẩn.
Thậm chí, vài người từng bị bánh óc chó lừa cũng kinh ghét ra mặt.
Thôi Vũ nói xong thì đi ra chỗ khác.
Vì mọi người đều đổ dồn chú ý vào chủ hàng bánh, nên vừa nãy dù hắn có hô như vậy cũng không ai để ý, liền lẻn vào đám đông.
Cuối cùng chủ hàng bánh đã gỡ sạch đống bánh trên mắt, hắn nhìn bánh óc chó đang nằm trên đất, dính đầy bụi mà trừng trợn, đó là bánh mà hắn đã mất công làm!
"Đứa nào làm?" Hắn nhìn mọi người vây quanh, gào lên điên tiết như thể muốn nuốt người.
Mọi người thấy thế cũng không sợ, còn tiến lại gần.
Chủ hàng bánh định cầm dao múa may quay cuồng, nhưng hắn nhận ra đã mất từ bao giờ.
"Cái xã hội này khốn nạn quá vậy!" Hắn gào lên giận dữ.
"Ta phải báo cảnh sát, báo cảnh sát!" Hắn gào.
Mọi người thấy vậy, liền nói:"Báo đi, ngươi báo đi!"
"Cái loại vừa ăn cướp vừa la làng!"
"Cười chết mất."
Thôi Vũ hô lên:"Cho hắn báo cảnh sát! Cứ cho hắn báo đi!"
Tiếng nói của Thôi Vũ rất mê hoặc con người. Mọi người bất giác hô theo:"Cho hắn báo, cho hắn báo!"
Tiếng hô hòa chung lại, vang vọng không ngừng. Chủ hàng bánh tức xì khói, đương nóng máu hắn liền tìm điện thoại gọi cho cảnh sát.
"Thôi xong, phải báo Mã ca!" Thôi Vũ chuồn lẹ, vội gửi thông tin cho Mã Sự Thành.
...
Bên kia, trong con hẻm dân cư hẻo lánh.
Mã Sự Thành, Mạnh Quế và Vương Long Long tựa người vào tường.
Vương Long Long lấy giấy lau bánh óc chó trên tay.
Mã Sự Thành nói:"Quế ca, vừa nãy sao thế, sao lại đạp hàng bánh?"
Ban đầu chỉ tính là cho chủ hàng bánh bài học, cho hắn tức điên lên là xong.
Mạnh Quế hơi hoảng hốt:"Mã ca, tại vừa nãy ta hơi kích động!"
"Ta thấy cái vẻ ngạo mạn của hắn thì không cầm được."