Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 468 - Chương 468: Kế Hoạch Cứu Vãn Hình Ảnh

Chương 468: Kế hoạch cứu vãn hình ảnh Chương 468: Kế hoạch cứu vãn hình ảnh

Cú đạp khi đó đúng đã đời, Mạnh Quế chưa bao giờ thấy thích như thế, giờ nghĩ lại thì tự dưng sợ, nhỡ chủ hàng bánh bắt hắn chịu trách nhiệm thì sao?

Vương Long Long giận Mạnh Quế:"Sao ngươi hồ đồ vậy!"

Hoàn hồn lại, Mạnh Quế lạnh cả người, nếu bị đòi bồi thường thì số tiền có lẽ không nhỏ nhỉ?

"Nhưng hắn lừa lọc người ta mà, chắn hắn không dám báo cảnh sát đâu nhỉ?" Mạnh Quế đoán.

Vừa dứt lời, liền nhận được tin nhắn QQ của Thôi Vũ.

Mã Sự Thành đọc xong liền biến sắc:

"Báo cảnh sát thật rồi!"

Mạnh Quế:"Vờ lờ, hắn dám làm cơ á, không sợ bị cho ngồi tù à?"

Vương Long Long:"Có lẽ là căm phẫn bọn mình lắm."

"Mã ca, làm sao giờ?" Vương Long Long hỏi.

Mã Sự Thành cau mày, bình tĩnh phân tích:

"Hàng bánh ấy ở chỗ khuất nẻo, xung quanh không có camera, ban nãy khi bọn mình chạy đi có rẽ vào con phố nhỏ đằng đó, trong phố khả năng cũng không lắp camera, chỗ này lại càng không."

"Giờ chỉ sợ một điều, nếu chủ hàng bánh tra video ghi hình của camera trên phạm vi rộng, chắc chắn sẽ mò ra được bọn mình, chỉ cần hắn chịu bỏ thời gian."

Mã Sự Thành nhận định như vậy.

Hắn gửi tin cho Thôi Vũ:"Tiếp tục theo dõi."

"Bọn mình tìm nơi khác đợi." Mã Sự Thành nói, kế hoạch có lỗi lầm, nếu chỉ trét bánh lên mặt chủ hàng bánh mà không đả động gì đến sạp hàng, thì mọi chuyện đã bớt phiền.

Nếu hắn dám làm to chuyện lên, mà chuyện to lên chắc chắn bất lợi với hắn.

Nhưng vì Mạnh Quế đạp sạp hàng, nên câu chuyện đã khác.

Vương Long Long nói:"Đi thôi, ta biết một cửa tiệm, ra đấy đánh bi-a."

Khi mọi người đang bàn tán, Thôi Vũ vẫn quan sát chủ hàng bánh.

Hắn gọi điện thoại, cảm xúc kích động, giọng dõng dạc, đang nói trôi chảy chợt như bị tắc giọng, chỉ kêu lên một tràng.

Thôi Vũ và mọi người lấy làm lạ.

Thôi Vũ nói:"Nói đi, sao không nói nữa?"

Nhưng đáp lại Thôi Vũ là gương mặt dữ tợn của chủ hàng bánh, và miệng hắn thì vẫn chỉ kêu đầy mệt nhọc.

"Vãi, chuyện gì vậy?" Thôi Vũ kinh ngạc.

...

Về phía trước hơn trăm mét nữa.

Tiết Nguyên Đồng nhìn Khương Ninh cầm xiên tre lắc lư nhè nhẹ.

Cái xiên được người bán hàng cho khi hai đứa đi mua đậu rán. Sau khi trúng thưởng to, Tiết Nguyên Đồng rất hào phóng cho Khương Ninh miếng đậu cuối cùng trong bát giấy.

Làm vậy vừa thể hiện nàng hào phóng, còn có thể nhờ Khương Ninh vứt rác hộ.

Khương Ninh ăn xong, liền cầm xiên tre quay quay làm Tiết Nguyên Đồng hoa mắt, như thể có ma lực vậy.

"Người làm gì đấy?" Tiết Nguyên Đồng hỏi.

Khương Ninh vứt xiên tre vào thùng rác.

"Cách tôi luyện ma thuật." Hắn đáp.

Khi dạo phố, thần thức hắn được mở rộng, thế nên khi người thanh niên cản đường Khương Ninh đi cắt tóc không thể lừa được hắn, vì mọi tiếng động trong cửa hàng của đối phương đều nằm trong vùng quét của Khương Ninh.

Đương nhiên là hành động của nhóm Thôi Vũ cũng bị Khương Ninh quan sát.

Khương Ninh không quan tâm họ đúng hay sai, nhưng hắn rất chướng mắt chủ hàng bánh, nên là ra một đòn Pháp Quyết, đóng cổ họng hắn lại, không cho lên tiếng.

Như vậy, hắn có lên đằng trời khéo mới tìm được Mã Sự Thành, thậm chí những tình huống xảy ra ở hiện trường cũng không nói rõ ràng được.

Thế nếu hắn viết giấy gửi cho cảnh sát thì sao?

Không sao cả, Khương Ninh lại dùng phép thuật cho hắn không thấy gì hết.

Hai đòn phong ấn ấy phải sau một tháng mới tự hết.

Một tháng sau khéo chuyện cũng nguội lạnh.

Khương Ninh không để tâm tới chuyện này nữa, với hắn, đấy chỉ là chuyện nhỏ mình tiện tay làm thôi.

Hắn và Tiết Nguyên Đồng tiếp tục du chơi trên phố đi bộ.

Tiết Nguyên Đồng dừng chân trước một tiệm "Chỉ 10 tệ", nàng nhìn những món hàng đẹp đẽ bên trong liền quyết định dẫn Khương Ninh đi vào.

Trước kia Tiết Nguyên Đồng từng vào một cửa hàng "Chỉ 2 tệ", nay chơi lớn, nâng mức tiêu dùng của bản thân lên.

Tiết Nguyên Đồng mua cho Khương Ninh một thắt lưng da.

Khương Ninh cầm nó, thấy khá thích tay, nói:

"Chọn khéo đấy."

Tiết Nguyên Đồng thấy mình quá tốt bụng, mình còn chưa mua gì cho mình mà đã chọn được cho Khương Ninh một món rồi.

Hắn gặp được nàng quả là phúc tám đời tu mới có.

Tiết Nguyên Đồng nghiêm túc nói:"Về sau phải đối xử tốt với tôi đấy."

"Hiểu chưa?"

...

Thoắt cái đã là thứ Hai.

Tiết hai chiều nay kết thúc, tiếng chuông vang lên, Du Văn và Giang Á Nam cùng chạy ra khỏi lớp.

Nhưng bước chân không được đồng đều lắm.

Chuyến du xuân thứ Sáu tuần trước, cả đi cả về là hai mươi mấy cây số, cả lớp đa số lại là nữ, chân đi đã mỏi nhừ.

Mệt tới mức mà sắp không nằm xuống được nổi.

Hai ngày qua đi mới mới coi như hồi phục được nửa phần.

Tiết ba buổi chiều là tiết tự học.

Trần Tư Vũ chuẩn bị viết tiếp bài văn về chuyến du xuân vào tiết sau, giờ tự học buổi tối hôm qua nàng đã bắt đầu viết, nhưng mới được nửa, tranh thủ tiết này viết nốt.

Tiết Nguyên Đồng và Khương Ninh ở bàn sau đang đổ xúc xắc vô cùng vui vẻ.

Du Văn và Giang Á Nam nắm tay nhau đi trên con đường chính trong khuôn viên trường.

Giang Á Nam hỏi:"Người không định cho cái thằng tán người ngày trước một cơ hội à?"

Nàng biết tên đó, mặt mũi rất đẹp, nếu ở trong lớp họ thì phải xếp vào top 5 đẹp trai.

Nhưng trong đầu Du Văn lại hiện lại gương mặt khôi ngô trưởng thành của lớp trưởng, nàng đáp:"Người đàn bà được sư tử bảo vệ có bao giờ xiêu lòng một con chó hoang?"

Cái thằng tán nàng có điều kiện rất tốt, nhưng so với lớp trưởng thì còn thua xa.

Giang Á Nam nghe vậy thì cũng thừa nhận trong lòng lớp trưởng rất đẹp trai, nhưng kẻ tán tỉnh lớp trưởng nhiều vô kể, Du Văn không có cửa, hơn nữa với cái tính của nàng thì khó có chuyện nàng đi cưa cẩm trai.
Bình Luận (0)
Comment