Chương 469: Kế hoạch cứu vãn hình ảnh (2)
Chương 469: Kế hoạch cứu vãn hình ảnh (2)
Giang Á Nam nhớ lại những kẻ đã tán Du Văn, không cầm được thở dài, những điều kiện bên ngoài của nàng hoàn toàn tốt hơn Du Văn, từ chiều cao, nước da, thế mà cái đám đi tán nàng toàn chẳng ra gì, ngày xưa là Mạnh Quế, giờ là Thôi Vũ...
Trời ạ, cái thứ hỗn loạn gì đây!
Du Văn nói:"Lát nữa người lấy hộ ta hai cốc trà sữa, ta cho Thanh Nga một cốc."
Nàng định ra ngoài cổng mua trà sữa tặng cho Hoàng Trung Phi đó.
Hồi sinh nhật hắn, nàng lại chọc ngón tay bị Hoàng Trung Phi cho dính kém vào lỗ mũi, xấu hết cả mặt.
Lúc đó nàng cảm tưởng trời như sụp xuống, ý nghĩ chết cũng có, nàng tưởng như đó là khoảng khắc u tối nhất đời mình.
Thời gian qua đi, sự xấu hổ ấy cũng dần mất.
Thời gian chữa lành mọi vết thương quả thực rất đúng.
Lỗi lầm của quá khứ sẽ được sửa lại, để xây dựng lại hình ảnh, Du Văn chấp nhận chủ động sửa chữa lỗi lầm.
Thế nên, hôm nay nàng định mua trà sữa cho Hoàng Trung Phi.
Hai nàng ra đến cổng trường nhưng cổng đang đóng, không ra ngoài được.
Không sao, họ đã nói trước với chủ tiệm trà sữa, chưa đầy một phút, một người trẻ tuổi đi ra từ cửa tiệm, đưa bốn cốc trà sữa qua khe cổng co giãn.
Nhận xong, hai người quay về lớp, hãy còn mấy phút nữa mới đến tiết sau.
Mã Sự Thành ở dãy sau đang chơi game.
Vương Long Long thì nhìn hắn chơi.
Đan Khải Tuyền quay sách trước mặt họ, trình độ quay sách của hắn nay đã thuộc hàng thượng thừa.
"Mã ca, ta rót nước cho người nhé." Vương Long Long cầm cốc nước của cả hai.
Nghe vậy, Mã Sự Thành tạm ngừng chơi, lắc cổ, nhìn vào đằng trước, hai máy uống nước đều trống trơn.
"Ta đi rót với ngươi." Mã Sự Thành cầm cốc nước.
Hai người men theo lối đi, lướt qua Thôi Vũ và Mạnh Quế.
Thôi Vũ nói:"Chắc không sao đâu."
Mạnh Quế gật đầu:"Phải đó."
Thứ Bảy hôm ấy họ đạp đổ hàng bánh óc chó, lúc về cứ lo mãi, rồi cuối cùng chẳng ai tìm tới, đến tận hôm nay mới yên tâm.
Thôi Vũ nói:"Em bảo rồi, làm nhiều việc xấu kiểu gì cũng gặp báo ứng."
Chính mắt hắn thấy chủ hàng bánh nói không thành tiếng, đấy không phải báo ứng thì là gì?
Mã Sự Thành đi lên trước, lướt qua người Dương Thánh.
Dương Thánh đang viết văn.
"Ô, quán quân giải bóng bàn này? Gì đấy, viết văn à?" Mã Sự Thành châm chọc, hễ thấy Dương Thánh là lại nhớ tới chuyện không hay.
Họ Mã hắn một đời kiêu dũng, nhưng chỉ gục ngã ở chính chỗ này.
Dương Thánh cặm cụi viết văn, không thèm quan tâm hắn.
"Ngươi cứ miệt mài viết thế này thật vô nghĩa, học ta này, lên mạng tìm một bài rồi chép vào là xong." Mã Sự Thành chia sẻ kinh nghiệm.
Dương Thánh cuối cũng đã chịu ngẩng đầu lên, cười bảo:"Đó là lí do điểm thi của ngươi luôn đứng nhất, từ dưới đếm lên."
Mã Sự Thành xị mặt, rồi lập tức cúi nhìn Dương Thánh, cười mỉa trong bụng, những câu như vậy hắn cũng đã nghe.
Đã nghe, và nghe rất nhiều!
Mọi người làm nhục hắn, khinh hắn, hiếp đáp hắn, thế đã sao nào?
Hắn chỉ cần chịu đựng, nhún nhường, nhẫn nại, chờ lên lớp 11, hắn sẽ cho chúng mất mặt!
'Với cả, sắp lên 11 rồi.' Mã Sự Thành đột nhiên nhớ ra, tháng Bốn sắp tới, sang tháng Bảy sẽ hết lớp 10.
'Mấy tháng này cứ chơi cho đã đi, coi như lần vui cuối cùng.'
Mã Sự Thành nghĩ như vậy.
Du Văn cho Trầm Thanh Nga một cốc trà sữa, cốc trà còn lại được để lên bàn Hoàng Trung Phi.
"Cảm ơn lớp trưởng ngày thường đã chăm sóc bọn ta, ta thay mặt cả lớp cảm ơn ngươi." Du Văn nở nụ cười đẹp nhất, ngọt ngào nhất của nàng.
Mã Sự Thành nghe vậy liền nhìn ra đằng này, chỉ có thể nói, nụ cười của Du Văn trông thật không giống Du Văn.
Hoàng Trung Phi nhận trà sữa, nói lời cảm ơn.
Du Văn nói:"Đây là trà sữa đậu đỏ, ta còn dặn cho thêm thạch dừa đấy."
Vừa nói, nàng còn tiện tay cắm sẵn ống hút cho Hoàng Trung Phi.
Du Văn bấy giờ mới cốc cầm trà sữa trân châu của mình.
Nàng vừa uống, vừa nhìn Hoàng Trung Phi đầy mong đợi, định tìm chủ đề bắt chuyện với hắn.
Mã Sự Thành cười mỉa mai, đúng là lạ đời.
Giang Á Nam đang lướt QQ, chợt thấy một bức ảnh selfie của một chàng trai, nàng liền đưa cho Trầm Thanh Nga ở cạnh xem:"Thanh Nga nhìn tên này đi, ta nhớ là hắn muốn tán tỉnh ngươi đúng không?"
Nghe vậy, Trầm Thanh Nga nhìn tấm ảnh, lập tức nhận ra đây là ai.
Nàng cười bảo:"Đợt tập huấn quân sự, hắn thề với ta là sau này sẽ tán tỉnh ta."
"Giờ chắc đang học kì hai lớp 10, chắc là quên rồi."
Du Văn vốn dễ cười, nghe câu ấy thì không nhịn được bật cười, miệng ngậm trà sữa, thở chưa ra hơi liền bị sặc nước!
Tức thì một viên trân châu bắn ra từ mũi nàng.
Mã Sự Thành:"Vãi ò, peashooter!"
(*peashooter: tên một plant trong game Plant and Zombie)
Du Văn từ lỗ mũi phun ra một viên ngọc trai đen, vẽ nên một đường vòng cung rồi đáp xuống bàn học của Đổng Thanh Phong. Do tính đàn hồi của viên ngọc, nó còn nhảy vài lần trên mặt bàn, tư thái uyển chuyển vô cùng.
“Ta lau!”
“Ha ha ha!”
Các bạn học xung quanh cười rộn ràng, vui sướng không tả.
Ngay cả Đổng Thanh Phong gần đó, cũng phải nén cười.
Nhưng hắn không thể cười, hắn là người bác ái.
Dù cho dung mạo của Du Văn chưa đạt đến ngưỡng hắn ưa thích, nhưng để duy trì thiện cảm trước mặt bạn nữ, hắn tuyệt đối không thể cười.
“Mã ca, ngươi nói sai rồi.” Vương Long Long phản bác.
“Không phải là peashooter (oản đậu xạ thủ), mà là trân châu xạ thủ!” Vương Long Long quả quyết.
Thường ngày, Du Văn không coi trọng những học sinh ngồi ở hàng sau như bọn họ, Vương Long Long từng bị Du Văn chế giễu, giờ thấy đối phương gặp nạn, dĩ nhiên bọn họ không hề lấy ơn báo oán rồi.
Lúc này không đạp thêm một cú, còn đợi khi nào?