Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 473 - Chương 473: Sở Thích Của Hắn

Chương 473: Sở thích của hắn Chương 473: Sở thích của hắn

Thôi Vũ tự hỏi, công lực của cú đá này, chắc chắn có thể sánh ngang với năng lực đẳng cấp của Khương Ninh.

Từng có một Khương Ninh một cước đá bay kẻ thù ra ngoài, hôm nay cũng có Thôi Vũ hắn một đòn đánh bại Bàng Kiều, hung hãn như vậy.

Nhưng, cú đá mà hắn đặt hết hy vọng vào…Tại sao lại nhận về kết quả nực cười như thế?

Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn.

Tín ngưỡng trong lòng Thôi Vũ, dường như rất nhanh đã sụp đổ, ánh mắt hắn trở nên ảm đạm, vì phải chịu một đòn nặng nề như vậy mà trong lúc nhất thời, hắn thậm chí còn quên cả việc đứng dậy.

Tất cả mọi người đều nhìn Thôi Vũ.

Cả lớp lặng ngắt như tờ.

Sau đó, các bạn học lại nhìn sang Bàng Kiều, như thể đây là lần đầu tiên được nhìn thấy Bàng Kiều thật sự.

Ngay cả Tống Thịnh vừa rồi cũng phải giật giật mí mắt, tuy rằng hắn không để Thôi Vũ vào trong mắt, nhưng cú đá vừa rồi, quả thật có phần mạnh mẽ, thể hiện ý chí cứng cỏi, xen lẫn với ngang ngược và kiêu ngạo.

Kết quả lại bị Bàng Kiều nhẹ nhàng hóa giải.

Ngay cả Tống Thịnh cũng chưa bao giờ kinh qua người nào kỳ lạ như vậy.

So với các bạn học của lớp tám đã ở đây từ đầu đến cuối, Tống Thịnh nằm viện mấy tháng trời, nên đối với chuyện xảy ra của lớp tám hắn cũng không rõ cho lắm, hắn chỉ cảm thấy Bàng Kiều lớn lên khiến người ta ghê tởm chứ cũng chẳng biết gì về năng lực chiến đấu của nàng.

Hiện tại xem ra, chỉ sợ rằng Bàng Kiều có thể được xếp vào top đầu năng lực chiến đấu đỉnh cao của lớp tám.

Khoảnh khắc mọi người đang kinh ngạc cảm thán, thì ở góc phía nam của hàng ghế sau, Mầm Triết đứng dựa vào tường, lặng lẽ quan sát.

Ánh mắt của hắn xuyên qua đám người, dừng lại trên người Bàng Kiều.

Thôi Vũ đấu với Bàng Kiều, toàn bộ quá trình Mầm Triết đều đã chứng kiến, thế nhưng, biểu cảm hắn lại không có bất kỳ một thay đổi nào.

Nếu nói người hiểu Bàng Kiều nhất, chỉ e rằng toàn bộ lớp tám không có người nào qua được hắn cả.

Hắn và Bàng Kiều ngồi cùng nhau suốt một học kỳ mà.

Mỗi một lần, mỗi một lần hắn ôm lấy Bàng Kiều từ phía sau, hắn đều có thể cảm nhận được sự bền bỉ đó.

Nhưng bền bỉ như nào mới được?

Giống như khi Mầm Triết chạy bộ trên sân tập thể dục, bước chân đạp trên đường nhựa, hắn có thể cảm nhận được sự cứng rắn và bền bỉ đó.

Vậy nên ngày đó khi hắn đấu với Bàng Kiều, hắn lập tức hiểu ra rằng, dùng vũ lực là chưa đủ để tạo nên kỳ tích.

Bởi vì hắn không phải Khương Ninh, hắn không có cái thể loại sức mạnh có thể một cước đá bay kẻ địch ra ngoài, chính vì thế, hắn cần lựa chọn sử dụng móng vuốt của bản thân khi đấu mới có thể đạt được tỷ số hòa với Bàng Kiều.

Còn Thôi Vũ thì sao?

Cũng chỉ là một kẻ ngu.

Mầm Triết lại tiếp tục quan sát trận đấu, hắn định sẽ kể lại tình hình trận đấu cho bạn gái yêu quý trên mạng - Vân Nghê của hắn nghe.

“Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Nào, lại đây!”

Bàng Kiều rít lên một tiếng, khí thế nặng nề nồng nặc tỏa ra.

Sau lưng nàng, Trương Nghệ Phỉ, Vương Yến Yến đang đứng sừng sững.

“Thôi Vũ, đứng lên!” Mạnh Quế đi lên đỡ Thôi Vũ dậy.

Chỉ là, Thôi Vũ giống như một con rối gỗ, để mặc cho người khác nâng mình lên, tinh thần chiến đấu lộng lẫy cùng ánh sáng rực rỡ trong mắt hắn sớm đã không còn nữa rồi.

Tuyệt chiêu mạnh nhất cũng đã tung ra, hắn lấy cái gì để thắng đây?

Thấy vậy, Mạnh Quế vội vàng quát lớn: “Tỉnh lại đi, Thôi Vũ!”

Trong lòng Thôi Vũ cảm thấy cực kì đau khổ, bỏ cuộc thì thế nào? Mà không bỏ cuộc thì sẽ ra sao?

Hắn cũng chỉ có chút năng lực này thôi, một đứa con gái cũng đánh không lại, hắn còn mặt mũi gì mà ở lại lớp tám này nữa?

Hắn cũng chẳng phải Khương Ninh, hắn chỉ là đồ bỏ đi.

Nhìn vẻ mặt tràn ngập tuyệt vọng của hắn, Mạnh Quế tự nghĩ trong lòng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ này của Thôi Vũ là vào tháng trước, khi hắn đang xem một bộ phim truyền hình có kết cục bi thảm trên TV.

“Thôi Vũ, có một người vẫn đang đợi ngươi.” Mạnh Quế tuyệt vọng hô to.

Dứt lời, người xung quanh đều nghe thấy, Thôi Vũ cũng nghe thấy, hắn lặng lẽ ngẩng đầu lên, xuyên qua đám người nhìn về phía Giang Á Nam.

Gương mặt trắng nõn kia, ra là trông bắt mắt như thế, hình ảnh ấy in sâu vào trong mắt hắn, giúp cho ánh sáng lại hiện ra trong mắt hắn một lần nữa.

Chỉ vì một ánh nhìn trong đám người.

Một ánh mắt nàng dành cho ta, cũng khiến ta muốn đốt cháy mạng sống mình một lần nữa.

Sức mạnh đang dâng trào trong người Thôi Vũ, giống như một chiếc xe được đổ xăng đầy bình, rốt cuộc hắn cũng chịu di chuyển!

Bàng Kiều bước những bước dài về phía hắn, áp sát hắn như một ngọn núi di động to đồ sộ.

Như thể chỉ cần chạm vào là sẽ nổ tung ngay.

Nhưng lúc này, Vương Long Long đột nhiên chạy đến.

Bàng Kiều khẽ liếc nhìn Vương Long Long, cùng với đó, phía sau hắn lần lượt là Mã Sự Thành, Quách Khôn Nam và Hồ Quân.

Thấy thế, Bàng Kiều kiêu ngạo nói: “Vương Long Long, các ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này sao?”

Vương Long Long khẽ mỉm cười: “Không không không, ngươi đừng hiểu lầm như vậy chứ, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết một điều thôi, tốt nhất đừng có đánh nhau ở trong lớp nữa, ảnh hưởng không tốt đâu.”

“Lớp tám của bọn ta không phải là cái đấu trường La Mã!”

Hoàng Trung Phi: “Đúng, Vương Long Long nói rất đúng.”

Vương Long Long nghe thấy thế, nụ cười trên môi hắn lại càng thêm phần rực rỡ, vào giờ phút này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hắn, Vương Long Long đã trở thành sự tồn tại được chú ý nhất tại đây.
Bình Luận (0)
Comment