Chương 474: Sở thích của hắn (2)
Chương 474: Sở thích của hắn (2)
Nhưng hắn không quá quen với hình ảnh lộng lẫy này của bản thân.
Vương Long Long nhìn về phía mọi người đặt câu hỏi: “Ai đồng ý, ai không đồng ý nào?”
Lúc này, Khương Ninh dựa vào tường nhìn sang, còn Tiết Nguyên Đồng thì ngay ngắn ngồi thẳng lưng.
Thỉnh thoảng Khương Ninh sẽ lại liếc nhìn đỉnh đầu đáng yêu của Tiết Nguyên Đồng một cái, xem kịch hay mà còn phải ngồi thẳng lưng như vậy sao?
Bởi vì Tiết Nguyên Đồng quá lùn, đằng trước lại có nhiều người vây xem, nàng là con gái, ngại đứng lên chen chúc nhìn như người ta cho nên mới ngồi thẳng lưng, kết quả là vẫn không tới, vì các bạn cùng lớp đằng trước đều đang đứng.
Theo ánh mắt của Vương Long Long, mọi người trong lớp cũng nhìn về phía Khương Ninh, bọn họ bỗng sực nhớ ra một điều, nếu muốn đánh nhau trong lớp học này, chỉ có vị kia lên tiếng thì mới tính.
“Ninh ca, ngươi thấy thế nào?” Vương Long Long hỏi.
Khương Ninh bình tĩnh nói: “Ngươi quyết định đi.”
Đối với mâu thuẫn nội bộ trong lớp, chỉ cần không chọc đến hắn, thì Khương Ninh vẫn sẽ giữ thái độ không quan tâm, dù sao thì hắn cũng chỉ quan sát. Vương Long Long như nhận được lệnh bài, hắn lập tức cáo mượn oai hùm:
“Đã nghe thấy chưa, đừng có đánh nhau ở trong lớp, cút ra bên ngoài mà giải quyết ấy!”
Bàng Kiều vừa nghe được lời này, nàng vốn định nổi giận mắng Vương Long Long, Bàng Kiều nàng đánh nhau mà còn cần người khác quản sao, nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, Khương Ninh một cước đá bay người khác ra ngoài, nàng liền cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Bàng Kiều khinh bỉ Thôi Vũ nói: “Cái đồ bỏ đi như Thôi Vũ mà cũng đáng để ta phải lết thân ra bên ngoài đánh sao.”
Thôi Vũ bị một đứa con gái sỉ nhục, hắn cảm thấy lòng tự trọng của mình đang bị giẫm đạp, lập tức tức giận nói: “Ngươi con mẹ nó khác gì cái quần cộc giẻ rách của ta, đánh ngươi hả, sợ dơ giày.”
Bàng Kiều gầm rú: “Ta sẽ khiến ngươi phải bật khóc!”
Vương Long Long hô to: “Đi ra ngoài đánh, đi ra ngoài đánh, ra sân thể dục đi rồi muốn đánh sao thì đánh!”
“Đi đi, bây giờ đi liền đi.”
Sau khi nói xong, Vương Long Long thầm nghĩ: “Thôi ca, ta chỉ có thể giúp ngươi được đến đây, ở trong lớp ngươi đánh không lại Bàng Kiều là cái chắc, nhưng ra ngoài sân rộng rãi cũng không phải là không có hy vọng.”
“Hy vọng ngươi có thể tìm được thế mạnh của bản thân, đừng lấy đá chọi đá với Bàng Kiều.”
Nghe theo sự sắp đặt của Vương Long Long, Bàng Kiều và Thôi Vũ quyết định đi ra sân thể dục đánh tiếp.
Hiện tại đang là tiết ba, tiết tự học, không có giáo viên nào trông coi, một khi một học sinh nổi gan to, lại còn dưới tình huống không có người đứng đầu, kết quả chắc chắn là coi trời bằng vung.
Bàng Kiều và Thôi Vũ thật sự cùng nhau đi ra khỏi lớp, Vương Long Long theo sát phía sau, Mã Sự Thành cùng Mạnh Quế cũng đi theo.
Đổng Thanh Phong suy nghĩ một chút, hắn là học sinh ngoan, xem kịch hay một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Bài kiểm tra lúc nào làm mà chẳng được, nhưng bạn học đánh lộn, một năm cũng không được mấy lần, chờ đến lớp mười một, lớp mười hai rồi, khi đó việc học bận rộn, có lẽ sẽ không thể xem được.
Đi thôi, mau đi thôi, Đổng Thanh Phong lập tức chạy ra khỏi phòng học.
Trần Khiêm và Vương Vĩnh thấy vậy, Trần Khiêm đứng bất động, Vương Vĩnh thì suy nghĩ một chút, sau đó cũng chạy ra ngoài.
Gia cảnh của Vương Vĩnh khá tốt, hắn có thể đi chung đường với Lâm Tử Đạt, Vương Vĩnh vội vã chạy nhanh đến cửa lớp nghiên cứu một.
Lúc này lớp một vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bút cào trên giấy, bọn họ đang tập trung đọc sách làm đề, bọn họ sẽ là những tài năng trẻ tương lai của các trường đại học trọng điểm, là tinh nhuệ của trường trung học số bốn.
Vương Vĩnh đứng trước cửa, Lâm Tử Đạt vẫn luôn ngồi làm việc riêng lập tức chú ý đến.
Vương Vĩnh vẫy tay, biểu cảm cực kỳ phấn khích, sau khi nhìn thấy, Lâm Tử Đạt lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
“Lâm ca, có người lớp ta đang làm chuyện ấy, ngay trên sân thể dục.” Vương Vĩnh chủ động nói, hắn chỉ xuống bãi đất trống dưới lầu, nơi Thôi Vũ và Bàng Kiều đang đứng.
Lâm Tử Đạt tò mò hỏi: “Bọn họ là một nam một nữ sao?”
“Đúng vậy, kích thích chứ?” Vương Vĩnh nói.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cửa thang lầu bên này, một đám người lần lượt đi ra, Vương Vĩnh khẽ đưa mắt nhìn, thế mà tất cả bọn họ đều là các bạn học lớp tám của hắn, tốp ba tốp năm kết bạn mà đi, đông vui cực kỳ.
Vương Vĩnh còn nhìn thấy bọn Đơn Khải Tuyền, Đan Kiêu, và Giang Á Nam.
“Lâm ca, chúng ta mau đi thôi, không thì sẽ không kịp mất.”
Hai người đi thẳng xuống dưới lầu, Lâm Tử Đạt nói: “Ngươi đợi ta một chút, để ta đi gọi thêm một người bạn.”
Lâm Tử Đạt đi đến trước cửa lớp hai, nhìn vào bên trong, đợi cho đến khi mọi người bắt đầu chú ý mình thì hắn hô to: “Lê Thi.”
Trong phòng học, một nữ sinh xinh đẹp khẽ ngẩng đầu lên, sau khi trông thấy Lâm Tử Đạt, nàng lập tức chạy thẳng ra cửa.
Tề Thiên Hằng hàng ghế sau cũng để ý nhưng hắn không nói gì, hắn không thích Lâm Tiểu Bàn, nên lại tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.
“Lê Thi, đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem cảnh đẹp.” Lâm Tử Đạt nói.
“Hả?” Lê Thi có chút khó hiểu: “Cảnh đẹp nào?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy, cứ theo ta đi.” Lâm Tử Đạt khí chất sải chân bước.
Lê Thi đi theo sau, gần đây nàng vừa tăng thêm hai centimet, chiều cao cũng đã đạt đến 1m74, đôi chân dài thẳng tắp đầy xuất chúng.
Phòng học lớp tám.