Chương 483: Đây gọi là quẻ bói (4)
Chương 483: Đây gọi là quẻ bói (4)
Hai người nói chuyện nhỏ, đột nhiên, từ dưới bờ sông lao ra một con chó hoang, nhắm thẳng vào hướng xe đạp địa hình đang chạy tới.
Khương Ninh có vô số cách để xua đuổi con chó hoang, nhưng hắn chọn cách nhấn phanh.
Chiếc xe đạp địa hình dừng lại.
Tiết Nguyên Đồng vì lực quán tính, vô thức ôm chặt eo Khương Ninh, cơ thể mềm mại dán chặt vào lưng hắn.
Đúng lúc đó, con chó hoang lao ra cũng đột ngột dừng lại, vừa đúng lúc va vào bánh xe.
Tiết Nguyên Đồng ôm chầm lấy Khương Ninh, thấy cảnh tượng hài hước này bèn vui vẻ cười nói:
"Ngươi xem, ngươi xem kìa, đến chó còn biết phanh nữa kìa."
"Buồn cười quá đi!"
Khương Ninh nhẹ nhàng mỉm cười.
Một phút sau.
Khương Ninh đạp xe về phía trước.
Tiết Nguyên Đồng bước những bước chân nhỏ chạy theo phía sau:
"Hu hu hu, Khương Ninh, ta sai rồi~"
Ngày 03 tháng 04.
Thứ năm.
Thời gian bắt đầu ca thi sáng là 8 giờ.
Không cần đến tiết tự học buổi sáng, nên có thể đi muộn hơn.
Như Khương Ninh quan sát ngày hôm qua, hôm nay trời nắng, bầu trời xanh thẳm.
Xe leo núi chạy trên bãi sông, bầu bạn với cỏ xanh và hương hoa dại trên cả đường đi, tâm trạng cũng theo đó mà được thanh tẩy.
Tiết Nguyên Đồng cầm bắp ngô, ngồi ở phía sau xe, miệng nhỏ cắn chặt.
Khương Ninh lái xe chắc tay vô cùng, khiến nàng hoàn toàn không thấy rung lắc, hồi Tiết Nguyên Đồng học cấp hai, có nghe người ta nói đi tàu hỏa là vững nhất, dù là người say xe đi tàu hỏa cũng không thấy choáng váng.
Tiết Nguyên Đồng chưa được đi tàu hỏa lần nào, nàng không biết tàu hỏa vững ra sao, nhưng theo quan điểm của nàng, chắc chắn không vững bằng xe leo núi Khương Ninh đang lái.
Ngô rất ngọt, nếu đang ở nhà, chắc chắn nàng sẽ cắn từng miếng lớn, đua với Khương Ninh xem ai ăn nhanh hơn.
Nàng đang rất muốn cắn từng miếng lớn đây, dù sao Khương Ninh lái xe vững, nàng sẽ không bị nghẹn vì lắc lư đâu.
Chỉ là đang ở bên bãi sông, thi thoảng lại thấy có người dậy sớm đứng trên đường tập thể dục, hoặc mấy đại thúc trung niên, mấy ông, mấy bà, phía trên là ánh nắng ấm áp, dáng vẻ tràn đầy sức sống.
Tâm trạng của Tiết Nguyên Đồng tốt cực, có lúc nàng rất thích nhìn khung cảnh đậm vị cuộc sống này.
Đi ngang qua ngã tư đường, Tiết Nguyên Đồng trông thấy dưới bãi sông, có hai ông bà đang đỡ nhau, cùng nhau leo lên đập nước rất thân mật.
Nhìn cảnh này, Tiết Nguyên Đồng bỗng cảm khái trong lòng, tình cảm của ông bà cụ thật tốt.
Nàng bỏ bắp ngô xuống, kéo vạt áo Khương Ninh, dịu dàng nói: “Khương Ninh, sau này chúng ta già rồi, cũng giống như họ có được không?”
“Chờ khi ấy ngươi già rồi, chắc chắn là không đi được nữa, đến lúc đó ta sẽ đỡ ngươi.” Tiết Nguyên Đồng chủ động nói.
Nàng mơ mộng đến lúc già, Khương Ninh không nhúc nhích được nữa, lúc đó, chẳng phải nàng muốn bắt nạt hắn thế nào thì bắt nạt sao?
Nhưng mà nàng không phải loại người ỷ mạnh hiếp yếu, nàng còn lâu mới giống như tối hôm qua, Khương Ninh bắt nạt nàng như thế, nàng phải đáp trả chứ?
Khương Ninh nhìn xuống bãi sông một lát, nói: “Được.”
“Có lẽ là ngươi không chú ý, lần trước chúng ta đi học, đụng phải ông cụ này và vợ của ông ta, khi ấy họ không phải như bây giờ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Nguyên Đồng choáng váng.
….
Khi Tiết Nguyên Đồng đang suy nghĩ sâu sắc về phạm trù đạo đức, xe của Khương Ninh đã đến Trung học phổ thông số 4.
Lớp 10-8 vắng hơn nhiều so với thường ngày, trên bàn học dán đầy số báo danh.
Học sinh trong phòng học, phần lớn đều là những khuôn mặt xa lạ.
Trong đó thứ làm người ta chú ý nhất là chỗ ngồi ở hàng cuối cùng, Đan Khải Tuyền đang ngồi đối diện với Vương Long Long, chơi đánh cờ .
Mà bên cạnh họ là Mã Sự Thành đang chuyên chú chơi game.
Hồ Quân và Quách Khôn Nam thì quan sát hai người họ đánh cờ.
Kết thúc ván cờ, Vương Long Long thua rất sít sao.
Đan Khải Tuyền cười ngoác miệng: “Long Long kỹ thuật của ngươi cũng được ổn, sau này luyện nhiều hơn xíu, có tương lai đó.”
Hắn lại chỉ Vương Long Long mấy câu, sau đó tâm trạng càng tốt hơn, khoảng thời gian này, Đan Khải Tuyền cố gắng tranh thủ thời gian, gần như đã khiêu chiến hết một nửa thành viên trong lớp học.
Đến nay hắn vẫn chưa thua một lần nào, lúc này nhìn thấy Khương Ninh đi từ sau cửa phòng học đi vào, mặt khẽ động, quá trình khiêu chiến chưa một lần thua nào, giúp hắn bồi dưỡng ra sự tự tin tuyệt đối.
Vì vậy Đan Khải Tuyền hỏi: “Khương Ninh, có muốn chơi một ván hay không?”
Hắn vừa nói vậy, đám người Vương Long Long, Quách Khôn Nam ở bên cạnh nhìn sang với vẻ hứng thú.
Mặc dù Khương Ninh học ở lớp đầu, nhưng học sinh lớp dưới lại có quan điểm rằng, Khương Ninh vẫn lớp dưới như họ thôi.
Quan điểm này rất kỳ quái, giống như cảm giác được công nhận vậy.
Giống như Miêu Triết vậy, hắn cũng học ở lớp dưới, nhưng lại không được chơi cùng với họ, không được họ công nhận, ngày thường cũng chẳng có ai đến tìm hắn, rất cô đơn.
Thần thức của Khương Ninh quét qua đồng hồ, còn 15 phút nữa là vào thi, hắn phải đi cùng Tiết Nguyên Đồng đến lớp 10-1.
Cho nên hắn từ chối: “Hôm nay không được, để lần sau đi.”
Đan Khải Tuyền có chút tiếc nuối, hắn đang nghĩ, nếu hôm nay thắng được Khương Ninh, chắc chắn là hắn oai phong lắm đây.
Chỉ là sau đó hắn lại nghĩ, cảm thấy không chơi vào lúc này là đúng, thời gian eo hẹp, huống chi Bạch Vũ Hạ lại chẳng ở đây, dù có thắng được Khương Ninh cũng để Bạch Vũ Hạ nhìn thấy được, vậy thắng thì có ý nghĩa gì.
Vương Long Long cất hộp cờ, vỗ đầu một cái, bừng tỉnh nói: “Mã ca, chúng ta quên tới lớp 10-1 chơi game!”
Lần trước mỗi lần khảo sát, họ đều sẽ đến lớp 10-1 khinh bỉ vài cái, thế mà hôm nay chơi mải đánh cờ với Đan Khải Tuyền quá mà quên mất.
Điều này làm Vương Long Long rất khó chịu, cảm thấy chẳng còn bao nhiêu thời gian, giờ có đi cũng chẳng kịp.
Mã Sự Thành nói: “Chiều đi sau.”
Đan Khải Tuyền nghe họ nói vậy, chợt nảy ra một suy nghĩ lớn mật: “Mã ca, chiều các ngươi dẫn ta đi cùng được không?”