Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 484 - Chương 484: Kiến Thức Lý Luận Phong Phú

Chương 484: Kiến thức lý luận phong phú Chương 484: Kiến thức lý luận phong phú

Hắn chưa sang 10-1 lần nào, nên hắn muốn đi cùng Mã Sự Thành xem thử.

“Được, muốn đi thi đi thôi.” Mã Sự Thành cảm thấy cái này không vấn đề gì cả.

Đan Khải Tuyền lại đề nghị: “Thế này đi, chiều chúng ta sang 10-1 chơi cờ, các ngươi thấy được không?”

Hắn muốn đến đó ra oai xíu, tốt nhất là tìm được hai đứa của lớp ấy chơi cờ cùng.

Chiến thắng học sinh lớp 10-1 dưới con mắt của mọi người!

Nghĩ là khoái!

Thật ra Đan Khải Tuyền muốn tới lớp 10-2 xem thử, bởi vì Bạch Vũ Hạ thi ở lớp đó, chỉ là vừa nãy suy nghĩ chưa kỹ, không nghĩ nhiều đến thế.

Thôi kệ, mai lại đến 10-2 biểu diễn sau.

...

Khương Ninh và Tiết Nguyên Đồng đi tới lớp 10-1, chiếm hai bàn đầu trước.

Bàn thứ 3 là Đỗ Xuyên, hắn nhìn Khương Ninh, lần này, hắn sẽ lấy được hạng nhì!

Mà phía cuối phòng học, mấy bàn cuối cùng, Trần Khiêm đang ngồi ngoan ngoãn ở đó, hắn cũng nhìn Khương Ninh, lần này hắn sẽ giải trừ cấm chế, điên đến cùng!

Môn thi đầu tiên là môn Ngữ văn.

Trần Khiêm nhận được đề thi, chỉ liếc qua một cái, sau đó nhìn quanh lớp một lượt, lẩm bẩm: “Đơn giản quá, chẳng có tí độ khó nào!”

Học sinh xung quanh thi nhau nhìn sang, chỉ là ánh mắt này, mang theo vẻ quái quái nào đó, đây là cảm thụ văn học đó đại ca, ngươi chỉ lướt qua làm sao đánh giá độ khó được?

Nhưng Trần Khiêm không nghe thấy cũng không để ý, hắn hưởng thụ ánh mắt của mọi người, trong lòng thấy thoải mái vô cùng.

Nhìn đi, càng ngươi đã nhìn đi, ta thề, đây là lần cuối cùng các ngươi phải quay đầu nhìn ta!

Bởi vì lần sau, các ngươi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của ta thôi.

Bắt đầu vào thi.

Phòng thi số 1 là phòng thi tốt nhất, các học sinh chăm chú làm bài, đầu bút chạm vào giấy phát ra tiếng xào xạc.

Khương Ninh lười chẳng buồn nghĩ mở bài, Tiết Nguyên Đồng viết đến đâu, hắn sẽ dùng thần thức đảo qua đến đó.

Dù sao thì cũng chỉ là kiểm tra tháng, không phải bài quan trọng, gian lận xíu là được.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ còn hơn nửa tiếng.

Khương Ninh và Tiết Nguyên Đồng nhấc tay cùng lúc, sau đó cùng nộp bài thi.

Thầy coi thi biết rõ thành tích của họ, mấy lần thi trước, họ cũng nộp bài sớm hơn bình thường, cho nên không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý là đã thi xong.

Khương Ninh đeo vợt cầu lông treo bên bàn học lên, rời khỏi phòng thi.

Hôm qua sau khi Tiết Nguyên Đồng hỏi xong tình hình thời tiết, bèn cùng hẹn hắn hôm nay thi xong xuống sân, đánh cầu lông giết thời gian, nàng phải dạy cho Khương Ninh một bài học.

Dưới sân không có nhiều học sinh, học sinh khối 10 đều đang làm bài kiểm tra, yên tĩnh cực kỳ.

Vì không muốn quấy rầy các bạn, họ còn cố ý đi xa hơn.

Cao Hà Suất mặt mày xám xịt, đứng trước cửa hành lang.

Thầy Cường ca đứng bên cạnh ông ấy nói: “Ta phục rồi, mấy tên trộm trong trường quả thực là coi trời bằng vung!”

Cao Hà Suất và Cường ca Tiền Bảo Cường được xưng là Song hùng của phổ thông số 4, hai người đều được khen là nghiêm khắc, bình thường quan hệ của cả hai tốt vô cùng.

Tiền Bảo Cường có dáng người hơi mập, mặt tròn, đeo gọng kính cũng tròn, khuôn mặt hiền hòa, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài không ai mà nghĩ ông ấy là một thầy giáo rất nghiêm khắc.

Tiền Bảo Cường tò mò hỏi: “Sao vậy Đại Suất, sao tức thế?”

Cao Hà Suất cả giận nói: “Redbull của ta bị trộm sạch rồi!”

Hôm qua ông ấy dạy ở lớp 10-8, phát ngôn bừa bãi rằng có thể tra được vân tay người trộm redbull của ông ấy trên vỏ thùng.

Kết quả hôm nay ông ấy đến phòng làm việc, vốn định cầm một lon redbull lên uống, ai ngờ lại phát hiện ngay cả vỏ thùng cũng chẳng thấy!

Lúc đó Cao Hà Suất nổi giận bừng bừng, gần như là nổi điên lên.

Ông ấy là thầy giáo! Là thầy giáo được hiệu trưởng Trưởng trung học phổ thông số 4 tuyển dụng tận tay đấy, thế mà vẫn bị mất trộm.

Tiên Bảo Cường nghe vậy, sắc mặt lập tức biến khó coi như ông ấy, nói: “Ngươi nói với hiệu trưởng thử, bảo ông ấy lắp một cái camera trong phòng làm việc.”

Mặt béo của Cao Hà Suất run lên: “Lắp á, không chỉ lắp camera, ta còn muốn lắp camera kín!”

Ông ấy nhất định phải bắt được tên trộm kia.

Hai người họ nói gì, Khương Ninh đều nghe thấy, nhưng hắn không chú ý mà chỉ đưa cây vợt còn lại cho Tiết Nguyên Đồng.

Tiết Nguyên Đồng vừa mới cầm vợt trong tay, người bỗng khựng lại, nàng trả lại cây vợt cho hắn: “Cầm giúp ta một lát, ta qua kia tí.”

Nàng chỉ chỉ nhà vệ sinh ở giữa.

“Uống nhiều nước à?” Khương Ninh hỏi.

“Ừ...ta sẽ về nhanh thôi.” Tiết Nguyên Đồng chạy đi.

Rất nhanh, sau khi giải quyết vấn đề cá nhân, Tiết Nguyên Đồng chạy bước nhỏ quay lại

Nàng thoáng thật, lúc cần chạy thì chạy, không hề lo lắng đến phong thái, Khương Ninh nhớ, trong ấn tượng của hắn, mấy người như Bạch Vũ Họa vì muốn giữ vững phong thái, nên không bao giờ làm mấy động tác như nhảy cả, cùng lắm là bước nhanh hơn.

Hai người bắt đầu chơi, thời gian nửa tiếng trôi qua rất nhanh.

Kết thúc bài thi môn Ngữ văn, học sinh đi ra theo từng phòng, lúc đó Khương Ninh vẫn đang đánh cầu với Tiết Nguyên Đồng.

Vì muốn đánh cho đã, giữa trận hắn thả cho Tiết Nguyên Đồng mấy quả, làm cho Tiết Nguyên Đồng phấn chấn hẳn lên, dáng vẻ nhỏ nhắn quơ vợt đánh lại đầy uy lực.

Tổ hợp hai người họ, thu hút sự quan sát của rất nhiều học sinh, ví dụ như Bạch Vũ Hạ mới từ phòng thi số 2 đi ra.

Nàng mới rửa tay xong, đang đứng ngoài hành lang thư giãn với Dương Thánh, đương nhiên là nhìn thấy cảnh này.
Bình Luận (0)
Comment