Chương 485: Kiến thức lý luận phong phú (2)
Chương 485: Kiến thức lý luận phong phú (2)
Các nàng quan sát Khương Ninh đánh cầu lông.
Hai nữ sinh có tướng mạo xuất chúng, đứng chung một chỗ, tự trở thành một khung cảnh đẹp.
Nhiều nam sinh lén lút nhìn càng nàng, với bất kỳ một nam sinh trẻ tuổi nào, thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi luôn là người dễ hấp dẫn sự chú ý nhất.
Nam sinh của lớp khác chỉ dám lén nhìn, còn nam sinh của 10-8 thì nhìn thẳng.
Sau khi Đổng Thanh Phong phát hiện ra hai nàng, hắn ung dung đi tới đó, dưới ánh mắt của đám con trai lớp mình, bước chân vững vàng, ánh mắt mang theo sự coi thường.
Thầm khinh trong lòng: Đám con trai các ngươi chỉ dám nhìn trộm, nhìn Đổng Thanh Phong ta đây, đi tới bắt chuyện thẳng luôn.
Thôi thì người với người luôn tồn tại sự khác nhau mà.
Đám nam sinh kia kinh sợ.
Cho các ngươi ghen tỵ chết đi, Đổng Thanh Phong cảm thấy, nếu như có thể nói mấy câu với hai bạn nữ xinh đẹp, chắc chắn có thể nâng cao địa vị của mình, hành động này là rất có mặt mũi đó.
Đổng Thanh Phong đi tới bên cạnh hai bạn nữ kia, cười tươi chào hỏi: “Bạch Vũ Hạ, Dương Thánh, hai ngươi làm bài được không?”
Đối mặt với lời hỏi thăm sức khỏe của bạn cùng lớp, đương nhiên Bạch Vũ Hạ sẽ không tỏ ra quá lạnh lùng, nàng cũng chẳng phải là tảng băng.
Nhân duyên của Đổng Thanh Phong trong lớp khá tốt, lúc trước hắn thường xuyên giúp đỡ các bạn nữ, ví như giúp Giang Á Nam đổ rác, bởi vậy các bạn nữ mới có ấn tượng tốt về hắn.
“Cũng tạm, chỉ có phần làm văn là hơi khó thôi.” Bạch Vũ Hạ đáp.
“Đúng vậy, cảm thấy đề bài lần này không khó lắm, nhưng phần làm văn lại dễ lạc đề, nhưng chắc là ta không làm lạc đề đâu.” Đổng Thanh Phong cũng nghĩ như vậy.
Lúc nói chuyện, hắn khẽ liếc xung quanh xem phản ứng của đám nam sinh, trong lòng nổi lên một trận mừng thầm.
Bạch Vũ Hạ lại nói tiếp: “Điểm môn Ngữ văn lần này tụt xuống, chủ yếu là do phần làm văn đó.”
Vừa nghĩ đến phần làm văn, nàng không nhịn được muốn nói: “Không biết lần này Vương Long Long điểm cao nhất hay không.”
Đổng Thanh Phong im lặng một lát, nói: “Có lẽ vậy.”
Bắt đầu từ bài khảo sát khối 10 lần 1, Vương Long Long đã độc chiếm vị trí đứng đầu môn Ngữ văn, mấy lần khảo sát khác, hắn vẫn là người đứng đầu.
Nếu không phải bài thi ngữ văn không theo cấu trúc, bỗng xảy ra sai sót, thì người đứng đầu vẫn là hắn.
Như vậy có thể phá vỡ lời nguyên đứng đầu khối của Tiết Nguyên Đồng rồi.
Hai người nói chuyện, thi thoảng Dương Thánh lại chêm vào đôi câu, chủ yếu là Đổng Thanh Phong nói chuyện rất hay, thái độ rất đúng mực.
Trần Khiêm đi xuống tới tìm Đổng Thanh Phong, quan hệ của hai người họ khá tốt, mặc dù thành tích của Đổng Thanh Phong không bằng hắn, nhưng khoảng cách không quá xa, nói chung Đổng Thanh Phong vẫn được xếp là thí sinh top đầu trong kỳ kiểm tra.
Đổng Thanh Phong nhìn thấy Trần Khiêm, lập tức cất tiếng chào trước, hắn thấy, người dựa vào nghị lực không ngừng nâng cao bản thân như Trần Khiêm, rất đáng để hắn bội phục.
Trần Khiêm đáp hai ba câu, rồi nhìn về phía Khương Ninh và Tiết Nguyên Đồng đang đánh cầu lông ở dưới sân.
Đổng Thanh Phong nhìn thấy ánh mắt của hắn, hỏi: “Các ngươi thi cùng phòng à?”
“Ừ, họ nộp bài thi sớm hơn 30 phút.” Trần Khiêm trả lời đúng sự thật.
Dương Thánh nói: “Khương Ninh đánh cầu lông giỏi ghê.”
Nàng am hiểu các môn thể thao vận động, rất biết nhìn người.
Trần Khiêm nghe nàng nói vậy, bèn nở một nụ cười vừa tự tin vừa ôn hòa.
“Môn cầu lông này không quá khó, rất đơn giản.”
“Ồ?” Dương Thánh: “Bình thường ngươi có chơi cầu lông à?”
“Khá ít, nhưng ta hiểu rất rõ quy luật của môn này, có thể nói là nắm rõ như lòng bàn tay.”
Trần Khiêm nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Dương Thánh, giải thích: “Ý ta nói, không phải là quy luật chơi cầu, mà là quy luật chiến thắng.”
Một khi nhắc đến đề tài này, là đến lúc Trần Khiêm hắn tỏa sáng rồi.
Trần Khiêm chỉnh trang lại cổ áo, tự nói với mình: ‘Đến thời của Trần Khiêm rồi!’
“Điểm cốt lõi của môn cầu lông này không phải là đập cầu sao? Không dấu gì các ngươi, ta có thể đoán trúng 100% vị trí quả cầu rơi.”
“Ta học rất giỏi vậy lý và toán học, các ngươi không nên xem thường điều này, bởi nó rất ư là quan trọng trong khi chơi cầu lông.”
Trần Khiêm chắp hai tay sau lưng, điềm tĩnh giảng giải.
Bạch Vũ Hạ và Dương Thánh thấy cực kỳ khó hiểu.
Mà có vẻ như Đổng Thanh Phong hiểu được Trần Khiêm đang muốn nói gì, hắn tập trung tinh thần lắng nghe.
“Hình dạng của cầu lông là hình dạng dễ ném, nó bay theo đường vòng cung, các ngươi hiểu không?”
Trần Khiêm như thầy giáo giảng bài, còn lấy tay vẽ một đường vòng cung.
“Sau đó thì sao? Sau đó ta sẽ quan sát tốc độ di chuyển và góc phát cầu trước, bởi vì chịu ảnh hưởng của yếu tố ngoại lực, ta phải làm sàng lọc đầu tiên.”
Trần Khiêm bước mấy bước về phía trước, sau đó giang rộng cánh tay: “Ta đang cảm nhận nhịp độ của gió.”
Hắn nhắm mắt lại, dáng vẻ say mê: “Gió đang điều khiển ta, ta đang điều khiển gió.”
Ba người Bạch Vũ Hạ nhìn mà ngẩn người.
“Sau khi xác định nhịp độ của gió, ta sẽ sử dụng động lực học tiến hành tính toán, và cứ vậy, ta có thể xác định được chỗ cầu lông rơi xuống.”
Trần Khiêm ung dung cười: “Nên với ta mà nói, đánh cầu là chuyện vô cùng đơn giản.”
Dương Thánh nghe vậy, hỏi dò: “Sau đó thì sao?”
Ánh mắt Trần Khôn dừng trên mặt nàng, trong lòng nảy sinh một tia chán ghét, trên người cô nàng này không có một chút mùi hương của kiến thức nào cả.