Chương 486: Kiến thức lý luận phong phú (3)
Chương 486: Kiến thức lý luận phong phú (3)
“Sau đó, ta xác định được chỗ rơi, nên 100% là tiếp được cầu.”
“Cho nên ta là nhà vô địch cầu lông.”
Dương Thánh nghe xong chỉ cảm thấy hoang đường: “Thật hay điêu đấy? Ta không tin.”
Bạch Vũ Hạ cũng bày ra vẻ mặt như nàng.
Ngay cả Đổng Thanh Phong còn thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Điều này vượt quá nhận thực của họ, đánh cầu lông còn có kỹ thuật này?
Trần Khiêm cảm thấy hắn bị xem thường!
Để chứng minh, hắn nói: “Được, bây giờ ta đi lên đánh hai quả, cho các ngươi nghiệm chứng.”
Trần Khiêm chạy tới chỗ Khương Ninh, vừa đi hắn vừa cảm nhận nhịp độ của gió.
Khương Ninh thấy có bạn cùng lớp tới, bèn nâng tay lên, dễ dàng bắt được quả cầu lông: “Có chuyện gì à?”
Thái độ của Trần Khiêm rất tốt, hắn nói với vẻ thỉnh cầu: “Ta hơi buồn tay, có thể cho ta đánh hai quả được không?”
“Được, ngươi chơi đi.” Khương Ninh không phải người keo kiệt, hắn đứa cây vợt cho Trần Khiêm.
Trần Khiêm giơ cây vợt lên, rồi chợt nói: “Khương Ninh, kỹ thuật của ngươi tốt, ngươi đánh với ta đi.”
Hắn cảm thấy Tiết Nguyên Đồng dễ thắng quá, thắng nàng khó mà khiến người ta tin phục, nên chọn khiêu chiến mục tiêu khó hơn.
“Được.” Khương Ninh lấy cây vợt của Tiết Nguyên Đồng.
Hai người đứng xa ra, bắt đầu trận đấu cầu lông.
Bọn Bạch Vũ Hạ đến gần hơn để xem, Tiết Nguyên Đồng đứng cùng với họ, vẫy vẫy tay nhỏ: “Khương Ninh, cố lên!”
Trần Khiêm nghe thấy, không thèm để ý trong lòng, hôm nay hắn muốn cho họ biết, cái gì gọi là “Khoa học”/
Hắn nắm cây vợt, tựa như đang nắm cả thế giới.
Khương Ninh ném cầu lên, vung vợt, “Binh!” Cầu lông được phát đi xa.
Trần Khiêm còn chưa tính được góc độ thì cầu đã bay tới rồi, hắn thậm chí còn chưa kịp động vào cây vợt.
Đổng Thanh Phong hét: “Ngươi đang làm gì đó!”
Trần Khiêm: “Đừng có gấp.”
Lần này đến phiên hắn phát bóng, Trầm Khiêm chọn được góc tốt, bắt đầu phát cầu.
Phía Khương Nam lại đập cầu tới, Trần Khiêm lại nhận về một tràng im lặng.
Trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi rồi.
Cứ đánh đi đánh lại mấy lần như vậy, ngoại trừ phát cầu, thì Trần Khiêm không đỡ được một quả nào.
Sai rồi! Không khoa học!
Trần Khiêm không cam lòng.
Dương Thánh đứng xem nhổ nước bọt nói: “Kiến thức lý luận thì một đống, đỡ cầu thì quả nào cũng hụt.”
Buổi sáng, kì thi thứ hai, Khương Ninh và Tiết Nguyên Đồng lại nộp bài trước 30 phút
Trần Khiêm, ở vị trí cuối khu vực thi đấu 1, đang nhìn hai tấm lưng trước mặt với ánh mắt phức tạp.
Thời gian nghỉ ngơi đã đến, Trần Khiêm đã giảng giải một đống lí thuyết để phân tích bộ môn cầu lông, tính toán rất lâu nhưng vẫn bị Khương Ninh xử đẹp trong vài đường cầu.
Nhớ lại cảnh mất mặt ấy, Trần Khiêm hối hận vô cùng.
“Nếu khi ấy tính toàn nhanh hơn chút thì đã tốt?”
“Nếu mình tính đủ nhanh, sẽ biết được điểm rơi của cầu.”
“Sau đó một phát tất thắng!”
Đánh bại Khương Ninh, vẻ vang vô hạn, ai ai cũng sùng bái, hô gào cái tên Trần Khiêm.
Chấn động cả cái trung học phổ thông số Bốn này.
Trong lòng hắn như là xúc động.
Nhưng, đời người luôn có những lúc tiếc nuối và hối hận, Trần Khiêm nghĩ đến sự chế nhạo của Dương Thánh, nhớ tới ánh mặt kì lạ của Bạch Vũ Hạ và Đổng Thanh Phong, tưởng lại sự hững hờ của Khương Ninh và sự thờ ơ của Tiết Nguyên Đồng.
Nhớ lại sự khinh thường của mọi người, nhớ đến tòa dạy học thẳng đứng và ánh dương cao vời vợi…
Mọi thất bại đều do hắn không đủ nhanh chóng.
Trần Khiêm tuyệt nhiên không phải người đàn ông chỉ có cái trình như vậy!
Nếu để Trần Khiêm hắn ra tay, nhật nguyệt cũng phải phụt tắt.
Trần Khiêm nhìn đề thi, bỗng múa bút thành văn, nếu đã thua Khương Ninh môn cầu lông thì hắn sẽ lấy lại danh dự đã mất ở những phương diện khác.
Như thành tích chẳng hạn.
Lần này hắn sẽ không thua nữa!
Thứ đã mất hắn sẽ đích thân giành lấy.
Dương Thánh, Khương Ninh, hắn sẽ đả gục từng kẻ một.
Còn cả Bạch Vũ Hạ bị Tiết Nguyên Đồng cướp mất.
Cứ đợi đấy.
…
Khương Ninh và Tiết Nguyên Đồng nộp bài xong, thì đi xuống cầu thang, vào bãi gửi xe.
Tiết Nguyên Đồng khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: “Về sớm thế à, chả nhẽ không quyết chiến với ta nữa ư?”
Chưa bao giờ sức khỏe nàng lại tốt như vậy, Tiết Nguyên Đồng còn cảm thấy mình có thể đánh cầu lông thêm mười tám tiếng không cần nghỉ.
Chơi đến khi Khương Ninh chịu phục, gọi to tên nàng Tiết Nguyên Đồng.
Khương Ninh đáp: “Thôi kệ đi.”
Hắn đi vào bãi gửi xe.
Bên trong, Tề Thiên Hằng, Triệu Hiểu Phong cùng hai nam sinh khác, mỗi người đang ngồi đại lên một chiếc xe đạp.
Thấy Khương Ninh, liền nhìn hắn đầy lạnh nhạt, ánh mắt ấy nói sao nhỉ, tê liệt, vô tình, máu lạnh.
Mà cả bốn đứa đến nhìn Khương Ninh.
Nếu là các học sinh khác, thấy thế khéo đã hãi hùng không dám gây thù với họ, thậm chí còn nhanh chân quay người chuồn.
Nhưng Khương Ninh lại nhìn bọn họ đầy bình tĩnh, thản nhiên dắt xe ra bên ngoài, Tiết Nguyên Đồng lẽo đẽo theo sau như cái đuôi.
Khi họ đi xa rồi, Triệu Hiểu Phong lôi ra một hộp thuốc trong túi quần, đưa cho Tề Thiên Hằng một điếu trước, sau đó đưa cho mấy đứa khác.
“Thiên ca, thằng kia cũng được đấy, nộp bài trước, thi cử tốt đến thế.” Triệu Hiểu Phong rít một hơi.
“Và cũng không sợ bọn mình.”
Một đứa khác nói: “Phải đó, không hề sợ chúng ta.”
Đứa còn lại nhại lại như một cái máy: “Không sợ chúng ta.”
Tề Thiên Hằng dời ánh mắt khỏi người Khương Ninh, tay kẹp điếu thuốc, mỉa mai rằng: “Tưởng mình giỏi mà không biết trời cao đất dày là gì.”
Giọng hắn rất nhẹ, ngày trước hắn đã phá hỏng xe đạp địa hình của Dương Thánh, sau đó bị Khương Ninh tìm tận nơi vật lộn xuống đất.